0 chữ
Chương 41
Chương 41: Lần đầu tiên sau sáu năm
Chút sáu vạn đó mà cũng muốn lay động được khí tiết sắt đá của Tô Thanh?
Cậu là loại người thấy tiền sáng mắt sao?
Cậu không phải!
“Mười sáu vạn.”
Tô Thanh: ??? Không phải chứ, còn tăng nữa à?
“Ba mươi vạn, chỉ tối nay, một đêm thôi.”
Tô Thanh: !!!
Ba… ba mươi vạn?!
“Năm mươi vạn.” Thành Hàn thấy cậu vẫn chưa xiêu lòng, tiếp tục nâng giá: “Chỉ một lần.”
Tô Thanh: !!!!!!
Năm mươi vạn! Mà chỉ có một lần!
“Một trăm vạn.” (~3,5 tỷ VNĐ) Thành Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi chuyển khoản cho cậu ngay bây giờ.”
Tô Thanh: !!!!!!!!!!!!
Tô Thanh lập tức kéo dây an toàn, cài chặt.
“Bám chắc đấy.”
Tay cậu ấn vào cái chốt dây an toàn, “Đừng đợi tới tối nữa, giờ luôn đi.”
Cậu sợ chỉ cần chần chừ thêm chút nữa, lý trí quay lại, sẽ lập tức hối hận.
Một trăm vạn mà!
Là một trăm vạn đấy!
Cậu phải viết bao nhiêu bản thảo mới kiếm nổi từng đó tiền chứ!
Tô Thanh quay sang nhìn người ngồi cạnh, “Cậu có dây thừng không?”
Thành Hàn: ???!!!
Thành Hàn nghiêm nghị nói: “Tôi không phải loại cầm thú như vậy đâu!”
Tô Thanh: …
“Cậu nghĩ gì thế?” Tô Thanh bó tay, “Tôi sợ lát nữa đổi ý, nên muốn tự trói mình lại thôi.”
Cậu nhìn Thành Hàn, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ không hề giấu giếm, “Trong đầu cậu đầy rác rưởi vàng khè như thế, bảo sao cứ mỗi lần gặp tôi lại ấp úng, không dám nói thẳng.”
Thành Hàn: …
Anh định phản bác, nhưng ngặt nỗi… lương tâm cắn rứt.
Bảo sao mỗi lần gặp Tô Thanh, anh chẳng dám nói gì ngoài lải nhải trong xe — chứ đâu dám đường đường chính chính nói trên đường lớn.
Thành Hàn kéo dây an toàn, cài lại thật chắc, rồi im lặng lái xe thẳng đến khách sạn.
Vẫn là khách sạn quen thuộc, vẫn là căn phòng sáu năm trước.
Tô Thanh thật không ngờ, Thành Hàn vậy mà lại chọn đúng căn phòng này để cùng cậu “khởi hành lần hai”.
“Không lẽ sáu năm qua, cậu thường xuyên đến đây à?” Tô Thanh hỏi.
Thành Hàn kêu oan ngay: “Đây là lần đầu tiên sau sáu năm!”
Chớ nói đến tình trạng hiện tại của anh, căn bản không cần dùng đến khách sạn, mà cho dù không có tình trạng này, anh cũng không phải loại người tùy tiện như thế.
Nếu không, những ngày đầu cậu em nhỏ của anh trỗi dậy tích cực, anh cần gì ngày nào cũng phải tự mình “dập lửa”?
Chẳng qua vì anh không hứng thú với người khác. Duy chỉ có Tô Thanh—bởi vì lần ngoài ý muốn năm đó, bởi vì đoạn video “hành trình xe” cứ quay đi quay lại trong giấc mơ—đã khiến anh tìm ra được kẽ hở, và cũng là người duy nhất anh có thể chấp nhận.
“Tôi chưa từng lên giường với ai ngoài cậu.” Thành Hàn giải thích.
Nghe vậy, Tô Thanh hơi ngạc nhiên.
Cậu là loại người thấy tiền sáng mắt sao?
Cậu không phải!
“Mười sáu vạn.”
Tô Thanh: ??? Không phải chứ, còn tăng nữa à?
“Ba mươi vạn, chỉ tối nay, một đêm thôi.”
Tô Thanh: !!!
Ba… ba mươi vạn?!
“Năm mươi vạn.” Thành Hàn thấy cậu vẫn chưa xiêu lòng, tiếp tục nâng giá: “Chỉ một lần.”
Tô Thanh: !!!!!!
Năm mươi vạn! Mà chỉ có một lần!
“Một trăm vạn.” (~3,5 tỷ VNĐ) Thành Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi chuyển khoản cho cậu ngay bây giờ.”
Tô Thanh: !!!!!!!!!!!!
Tô Thanh lập tức kéo dây an toàn, cài chặt.
“Bám chắc đấy.”
Tay cậu ấn vào cái chốt dây an toàn, “Đừng đợi tới tối nữa, giờ luôn đi.”
Cậu sợ chỉ cần chần chừ thêm chút nữa, lý trí quay lại, sẽ lập tức hối hận.
Một trăm vạn mà!
Cậu phải viết bao nhiêu bản thảo mới kiếm nổi từng đó tiền chứ!
Tô Thanh quay sang nhìn người ngồi cạnh, “Cậu có dây thừng không?”
Thành Hàn: ???!!!
Thành Hàn nghiêm nghị nói: “Tôi không phải loại cầm thú như vậy đâu!”
Tô Thanh: …
“Cậu nghĩ gì thế?” Tô Thanh bó tay, “Tôi sợ lát nữa đổi ý, nên muốn tự trói mình lại thôi.”
Cậu nhìn Thành Hàn, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ không hề giấu giếm, “Trong đầu cậu đầy rác rưởi vàng khè như thế, bảo sao cứ mỗi lần gặp tôi lại ấp úng, không dám nói thẳng.”
Thành Hàn: …
Anh định phản bác, nhưng ngặt nỗi… lương tâm cắn rứt.
Bảo sao mỗi lần gặp Tô Thanh, anh chẳng dám nói gì ngoài lải nhải trong xe — chứ đâu dám đường đường chính chính nói trên đường lớn.
Thành Hàn kéo dây an toàn, cài lại thật chắc, rồi im lặng lái xe thẳng đến khách sạn.
Tô Thanh thật không ngờ, Thành Hàn vậy mà lại chọn đúng căn phòng này để cùng cậu “khởi hành lần hai”.
“Không lẽ sáu năm qua, cậu thường xuyên đến đây à?” Tô Thanh hỏi.
Thành Hàn kêu oan ngay: “Đây là lần đầu tiên sau sáu năm!”
Chớ nói đến tình trạng hiện tại của anh, căn bản không cần dùng đến khách sạn, mà cho dù không có tình trạng này, anh cũng không phải loại người tùy tiện như thế.
Nếu không, những ngày đầu cậu em nhỏ của anh trỗi dậy tích cực, anh cần gì ngày nào cũng phải tự mình “dập lửa”?
Chẳng qua vì anh không hứng thú với người khác. Duy chỉ có Tô Thanh—bởi vì lần ngoài ý muốn năm đó, bởi vì đoạn video “hành trình xe” cứ quay đi quay lại trong giấc mơ—đã khiến anh tìm ra được kẽ hở, và cũng là người duy nhất anh có thể chấp nhận.
Nghe vậy, Tô Thanh hơi ngạc nhiên.
1
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
