0 chữ
Chương 28
Chương 28
Ăn sáng xong, Tống An Cửu nóng lòng muốn chạy vọt ra ngoài thì bị Phó Thần Thương kéo cổ áo lại, giúp cô chỉnh lại nơ: "Em tính đi học thế này đấy à?"
"Chứ còn sao nữa?" Tống An Cửu bắt đầu thấy bực.
Phó Thần Thương quay vào phòng ngủ, mang ra một cái cặp đưa cho cô, khá nặng.
"Đồ dùng học tập đều trong cặp rồi, toàn đồ mới, thời khóa biểu ở trong hộp bút, sách hôm nay cũng sắp sẵn rồi." Nói xong lại nhét cho cô một cái ví da tinh xảo: "Đây là học phí học bù và tiền tiêu vặt hôm nay. Ban đầu tính đưa em đi học, nhưng sợ em thấy ngại. Em tự đi xe buýt được chứ?"
Tống An Cửu đứng đực ra đó, chẳng biết phải phản ứng thế nào, chỉ gật đầu bừa.
"Tối muốn ăn gì? Anh nấu."
"Tùy... tùy anh!" Tống An Cửu càng lúc càng chột dạ, vừa định chuồn thì bị anh kéo eo lại hôn một cái thật sâu, ánh mắt quyến luyến: "Tan học nhớ về sớm."
Tống An Cửu mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, ba chân bốn cẳng chuồn lẹ.
Cô ghét nhất là người khác tốt với mình. Cứ ai đối xử tốt là cô chẳng biết phải làm gì. Có lẽ đó là lý do cô từng dùng những cách ngốc nghếch để đối xử với Phó Cảnh Hy.
Ban đầu định ra khỏi cửa là phóng thẳng đến đaị học A tìm Phó Cảnh Hy, giờ thì xấu hổ quá, chẳng còn mặt mũi nào gặp cậu ta nữa.
Coi như để đền đáp, hôm nay cô không trốn học, tan học cũng về nhà đàng hoàng, vậy được chứ?
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nụ cười dịu dàng nơi khóe môi Phó Thần Thương dần tan biến, ánh mắt trở nên phức tạp.
-
Đi trên con đường quen thuộc trong khuôn viên trường, người từng hô mưa gọi gió, Tống An Cửu giờ lại thấy không tự nhiên chút nào. May là suốt đường đi không ai nhận ra cô.
Sắp đến lớp thì thấy một bóng dáng quen quen phía trước.
Chẳng phải là Thẩm Hoán sao? Chết rồi, sáng nay vừa lấy lại điện thoại, bị Phó Thần Thương mê hoặc tới bảy vía bay mất, quên mất chưa gọi lại cho cậu ta.
Thấy Thẩm Hoán đi thẳng về phía mình, Tống An Cửu vừa định lên tiếng thì thấy ánh mắt cậu ta lướt qua cô, dừng lại ở một nam sinh phía trước.
"Này bạn, có thấy Tống An Cửu không?"
Cậu bạn đeo kính đang vừa đi vừa đọc sách nên không kịp phản ứng.
"Làm gì mà đơ ra thế? Hỏi mà không trả lời à?" Thẩm Hoán vốn đang bực, thấy thế liền tát bốp một phát lên trán cậu bạn.
"Cậu đánh người làm gì?"
"Đánh rồi đó, thì sao nào?" Vừa nói vừa túm cổ áo cậu bạn kéo lại.
Tống An Cửu nổi gân xanh đầy trán, không chịu nổi nữa, bước lên tát thẳng một cái vào đầu Thẩm Hoán.
"Chứ còn sao nữa?" Tống An Cửu bắt đầu thấy bực.
Phó Thần Thương quay vào phòng ngủ, mang ra một cái cặp đưa cho cô, khá nặng.
"Đồ dùng học tập đều trong cặp rồi, toàn đồ mới, thời khóa biểu ở trong hộp bút, sách hôm nay cũng sắp sẵn rồi." Nói xong lại nhét cho cô một cái ví da tinh xảo: "Đây là học phí học bù và tiền tiêu vặt hôm nay. Ban đầu tính đưa em đi học, nhưng sợ em thấy ngại. Em tự đi xe buýt được chứ?"
Tống An Cửu đứng đực ra đó, chẳng biết phải phản ứng thế nào, chỉ gật đầu bừa.
"Tối muốn ăn gì? Anh nấu."
"Tùy... tùy anh!" Tống An Cửu càng lúc càng chột dạ, vừa định chuồn thì bị anh kéo eo lại hôn một cái thật sâu, ánh mắt quyến luyến: "Tan học nhớ về sớm."
Cô ghét nhất là người khác tốt với mình. Cứ ai đối xử tốt là cô chẳng biết phải làm gì. Có lẽ đó là lý do cô từng dùng những cách ngốc nghếch để đối xử với Phó Cảnh Hy.
Ban đầu định ra khỏi cửa là phóng thẳng đến đaị học A tìm Phó Cảnh Hy, giờ thì xấu hổ quá, chẳng còn mặt mũi nào gặp cậu ta nữa.
Coi như để đền đáp, hôm nay cô không trốn học, tan học cũng về nhà đàng hoàng, vậy được chứ?
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nụ cười dịu dàng nơi khóe môi Phó Thần Thương dần tan biến, ánh mắt trở nên phức tạp.
-
Đi trên con đường quen thuộc trong khuôn viên trường, người từng hô mưa gọi gió, Tống An Cửu giờ lại thấy không tự nhiên chút nào. May là suốt đường đi không ai nhận ra cô.
Chẳng phải là Thẩm Hoán sao? Chết rồi, sáng nay vừa lấy lại điện thoại, bị Phó Thần Thương mê hoặc tới bảy vía bay mất, quên mất chưa gọi lại cho cậu ta.
Thấy Thẩm Hoán đi thẳng về phía mình, Tống An Cửu vừa định lên tiếng thì thấy ánh mắt cậu ta lướt qua cô, dừng lại ở một nam sinh phía trước.
"Này bạn, có thấy Tống An Cửu không?"
Cậu bạn đeo kính đang vừa đi vừa đọc sách nên không kịp phản ứng.
"Làm gì mà đơ ra thế? Hỏi mà không trả lời à?" Thẩm Hoán vốn đang bực, thấy thế liền tát bốp một phát lên trán cậu bạn.
"Cậu đánh người làm gì?"
"Đánh rồi đó, thì sao nào?" Vừa nói vừa túm cổ áo cậu bạn kéo lại.
Tống An Cửu nổi gân xanh đầy trán, không chịu nổi nữa, bước lên tát thẳng một cái vào đầu Thẩm Hoán.
11
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
