TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 96
Vệ Uyên Trộm Bảo (2)

Bên trong Quỷ vực là một bầu không khí vui mừng chưa từng có từ trước tới nay.

Con quỷ đói tay chân gầy gò vỗ tay cười lớn, nhìn yêu quỷ mặt xanh nanh vàng đi lại trên đường.

Cô gái đứng dưới cầu nước che miệng cười khẽ, trước cửa quan tài, quỷ đi quỷ đứng, mơ mơ hồ hồ.

Chính là Bách quỷ dạ hành!

Tất cả quỷ vật đều biết hôm nay chính là ngày Quỷ Vương cưới Thiên nữ trên núi. Một khi Quỷ Vương kết hôn với thiên nữ xong, quỷ vực này sẽ thành hình hoàn toàn. Đối với bọn chúng mà nói thì đây là điều rất tốt, vậy nên ngày hôm nay dường như tất cả quỷ vật đều lên núi tặng lễ cho Quỷ Vương.

Nhưng mà luôn có ngoại lệ.

Cũng có quỷ vật đến lúc này rồi vẫn phải làm việc.

Quỷ đao binh bị lủng ngực lủng bụng mỗi lần nhìn đèn đuốc sáng trưng trên núi thì mặt mũi đều đầy vẻ ngưỡng mộ, nghĩ đến trên đó nhất định có thịt ngon để ăn, tim gan tỳ phổi thận, cái gì cũng không thiếu. Nhưng mà nó đã phụng mệnh của Quỷ Vương, nhất định phải ở lại đây trông coi một vật, quỷ đao binh tiếc nuối thu tầm mắt lại, chuẩn bị đi về.

Bỗng nhiên!

Một bóng đen giáng xuống từ trên trời.

Dường như chỉ trong nháy mắt đã dùng đầu gối đè xuống cột sống của quỷ đao binh, mạnh bạo chặn nó lại. Sau đó dùng một tay che miệng quỷ lại, còn một tay kia thì cầm lấy kiếm gãy đặt ngang yết hầu, thẳng tay cắt rơi đầu của quỷ vật này. Vệ Uyên thuận tay lăn một vòng, giấu kín nó trong bụi cỏ.

Động tác ăn khớp, hoàn thành liền mạch.

Không hề phát ra một tiếng động.

Giống như thể kẻ ám sát phụng mệnh làm việc trong truyền thuyết.

Không một tiếng động đến gần, không một tiếng động bí mật rời đi.

Hoàn hảo.

Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy một con quỷ đứng bên trái ngơ ngác cầm trường thương nhìn mình giấu thứ gì trong bụi cỏ. Dường như dung lượng não thiếu thốn kia của nó không có cách lý giải nhanh chóng tình huống hiện tại là như thế nào. Trừng to mắt nhìn Vệ Uyên một lúc lâu mới nhớ ra phải đi tìm quỷ vật khác.

Nhưng đã bị một đường kiếm quang chém bay đầu.

Nhưng mà lúc giao thủ có tiếng động hơi lớn, để quỷ vật canh giữ cửa nghe được tiếng động, mở miệng dò hỏi:

“Sao vậy?!”

Không thể bí mật rời đi.

Vệ Uyên thở ra một hơi, nhận ra loại như mình am hiểu nhất chính là kiểu tấn công trực diện, trảm yêu trừ ma; đối với việc có độ khó cao như bí mật rời đi này mà nói vẫn quá miễn cưỡng. Nhìn thoáng qua bầu không khí nhiệt liệt trên đỉnh núi, chúng còn cách nơi này rất xa, mà cách xa như vậy rồi vẫn có có thể nghe được tiếng huyên náo truyền đến, hiển nhiên động tĩnh bên này không thể truyền đến bên kia.

Anh dứt khoát từ bỏ suy nghĩ đánh cắp áo lông vũ một cách im lặng không một tiếng động mà đường đường chính chính đứng lên.

Trở tay rút Bát Diện Hán Kiếm ra, một cước đá bay cửa.

Dường như bầy quỷ cũng không nghĩ đến việc có một người sống dám làm đường hoàng đi vào quỷ vực như thế này, trong chớp mắt trở nên ngơ ngác.

Tay trái của Vệ Uyên rút ra một khẩu súng có uy lực, nhanh chóng dùng đạn đánh tan bầy quỷ.

Tiếng súng vang động có tiết tấu bị chìm trong tiếng cuồng hoan trên đỉnh núi, đạn phá giáp lại bắn qua những vị trí yếu ớt của bầy quỷ nơi đây, dịch thể bốc mùi bắn tung tóe hóa thành máu đặc màu đen, hết đạn rồi, bầy quỷ ở chỗ này vẫn còn đang ngơ ngác, vốn cũng không phản ứng kịp xem có chuyện gì đã xảy ra. Vệ Uyên nhanh chóng lại gần, Bát Diện Hán Kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh, bổ xuống đầu đám quỷ vật.

Xin chào, Tư Đãi giáo úy.

Đi ăn trộm.

Trên sườn núi, trăm quỷ du hành trong đêm, cuồng hoan không ngừng nghỉ.

Ánh đèn màu xanh trắng đã biến ngọn núi thành nơi chứa đầy âm khí.

Cuồng hoan, cuồng hỉ, tiếng ồn ào huyên náo mang theo niềm sung sướng vô tận truyền ra xa.

Mà ở dưới chân núi.

Lưỡi kiếm dày rộng của Bát Diện Hán Kiếm ù ù lắc lư, mạnh mẽ chém xuống. Yêu quỷ hai tay cầm thương đứng phía đối diện dùng chuôi thương cản lại một kiếm này. Sức mạnh trên thân kiếm càng lúc càng ép xuống, yêu quỷ chỉ cảm thấy áp lực dội xuống càng ngày càng lớn, nó đem hết tất cả quái lực trên người ra chống lại đường kiếm này.

Trong họng nó phát ra một tiếng gào trầm thấp, bởi vì đã dồn hết toàn lực nên khuôn mặt kia có hơi nhăn nhó.

Đột nhiên thấy nhẹ bẫng, sức mạnh trên thân kiếm cũng đột ngột biến mất sạch sẽ. Yếu quỷ không phản ứng lại kịp thời, vẫn duy trì động tác chống lại thế chém kia, nó dùng sức quá mạnh đến mức lảo đảo nghiêng về trước một bước, sơ hở một khoảng lớn, trong lòng thoáng lo lắng, vừa định điều chỉnh lại tư thế thì đã bị một thanh kiếm gãy từ hướng ngược ngại ghim chặt chuôi thương, thuận thế tước qua đánh bay binh khí.

Sau đó lập tức bị Bát Diện Hán Kiếm chém bay đầu.

Nó ngã xuống đất, hoàn toàn biến mất.

Vệ Uyên thở ra một hơi, chống kiếm lên mặt đất, nhìn qua có vẻ hơi mệt mỏi. Sau khi lao vào chém giết Vệ Uyên cũng chịu vài vết thương, thế nhưng bên phía đối diện thì tất cả ác quỷ trong phòng này đều bị chém hết, nằm rạp xuống một chỗ. Trải qua lần ác chiến ở quỷ vực này, kiếm thuật sát phạt trên chiến trường và Huyền Nguyên kiếm quyết của anh trái lại càng thể hiện ra thuần thục hơn.

Điều chỉnh lại hơi thở, Vệ Uyên tra trường kiếm vào vỏ kiếm phía sau, tay phải cài lại thanh kiếm gãy rồi từ từ đi quanh nơi này.

Nơi này cũng không được coi là quá lớn.

Tìm kiếm khắp một lượt, lại dựa vào những lời Thiên nữ nói, thứ dùng để bao phủ áo lông vũ chính là khí tức của tà thuật Vu cổ, cuối cùng anh cũng tìm được chính chủ, vượt ngoài suy đoán của Vệ Uyên, đúng là đang bị chôn trong đất. Vệ Uyên vén tay áo lên, cầm lấy một loại binh khí yêu quỷ làm thành cái xẻng. Anh đào một lúc lâu, đào đến khi lưỡi đao sắp gãy thì mới lôi được cái hộp kia lên.

Hộp gỗ tinh xảo lộng lẫy lại bị một quầng sáng mờ ảo màu đỏ bao trọn lấy.

Vệ Uyên nâng tay lên, vẽ một lá bùa Phá Sát Tru Tà, sau đó phủ pháp lực lên, lúc này đây anh mới thận trọng cầm chiếc hộp kia lên.

Lúc anh chạm vào chiếc hộp, một tiếng gào thét thê lương ai oán chui vào trong tai Vệ Uyên.

“Vì sao, vì sao chứ!!”

“Ta là anh em như chân như tay với ngươi, vậy mà ngươi lại hại ta, ngươi lại hại ta!”

Không cần lệnh bài Ngọa Hổ kịp phản ứng, Ngọa Hổ quyết của Vệ Uyên đã chuyển động để diệt trừ tầng tạp niệm này.

Chỉ là quyển “Quái lực loạn thần, Thần chi thập thất” đã mở ra khi bọn họ bước vào tiệm cơm lại xảy ra thay đổi ngoài dự tính một lần nữa. Vốn dĩ chủ thể của bức tranh là một thiếu nữ ngồi trên tầng hai nhìn về phía bầu trời và bộ xương khô không cam lòng chết đi đổ rạp nằm dưới đất. Thế nhưng bây giờ tất cả chi tiết trên bức tranh đều biến đổi theo hướng ngược lại. Xương trắng mọc thịt, đất hoang nảy mầm phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng.

Vệ Uyên khống chế cơ thể rời khỏi nơi này, ẩn nấp xung quanh, còn bức tranh ở trước mặt anh từ từ mở rộng.

115

0

6 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.