TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 95
Vệ Uyên Trộm Bảo (1)

Đúng vào lúc này, ánh mắt của cô hơi hướng lên, nhìn thấy trên mặt bàn bên cạnh có mấy chữ viết bằng nước.

“Vạn mong nhanh đến.”

Thẩm Ký Phong mở to hai mắt ra nhìn.

Không phải là mơ!

Trương Hạo chú ý đến sự khác thường của Thẩm Ký Phong, hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Ký Phong lắc đầu, nghĩ lại những gì trông thấy trong giấc mơ, thì thầm nói: “Hình như tôi vừa có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó có một người phụ nữ mặc áo vàng…”

Một lát sau.

Động cơ gào rú.

Chân phải của Trương Hạo dẫm lên trên chân ga.

Chiếc xe của tổ Hành động đặc biệt phóng nhanh trên đường. Vừa rồi bọn họ vừa hỏi thăm những người lớn tuổi trong làng nên mới biết được ở đây thật sự có một nơi tên là bến Lạc Thủy. Nhưng mà vì nước chỗ đó rất sâu, đã làm không ít người chết đuối, vậy nên người trong thôn gần như không lui tới, nơi đó đã hoàng tàn từ lâu.

Bọn họ vừa hỏi rõ được phương hướng và đường đi xong lập tức đi về hướng đó.

Trương Hạo miệng ngậm thuốc lá, bàn tay đặt trên vô lăng rồi nói: “Là báo mộng.”

“Có thể trong lúc báo mộng, đồng thời có thể để lại dấu vết bên người thì ít nhất nó cũng có đạo hạnh một trăm năm mươi năm đến hai trăm năm. Nếu đặt loại yêu quái này vào thời cổ xưa, có lẽ nó có thể đã chứng kiến tất cả hưng thịnh suy tàn của một quốc gia nào đó. Loại tinh quái này, loại tinh quái này…”

Cậu ta lắc đầu, không biết nên hình dung như thế nào, sau đó lại suy đoán:

“Con tinh quái này có đạo hạnh gần hai trăm năm. Vậy tướng quân mà nó nói là ai vậy chứ? Chẳng lẽ võ tướng của Đại Minh hai trăm năm trước, khi còn sống đã lập được chiến công hiển hách, sau khi hy sinh được người đời sau thờ cúng rồi trở thành thổ địa hoặc là thần linh sơn thủy. Sau khi phát hiện được quỷ vực có biến thì mới sai tinh quái đến báo mộng cho cô?”

“Nhưng mà ở thời đại này, gần như tất cả thần linh đều đã biến mất.”

Thẩm Ký Phong nói: “Có khả năng là vì bây giờ đã như nến tàn trong gió, cho nên người đó mới bảo Hoàng Cô Nữ đến báo tin.”

“Có lẽ vậy.”

Trương Hạo lên tiếng, chân phải đang giẫm lên chân ga lại tăng thêm sức.

Cậu ta cũng có chút nôn nóng trong lòng.

Dù sao thì Vệ Uyên vì mình mà nhận lời đến đây bây giờ vẫn còn đang bị vây trong quỷ vực. Vừa rồi mới nói Thẩm Ký Phong đã mệt mỏi quá lâu, thật ra chính bản thân cậu ta mấy ngày nay dường như cũng không sao ngủ nổi. Trước mắt đã có chút manh mối, chỗ đó có khả năng còn kiểm soát được. Đổ thêm một ít xăng, chiếc xe việt dã cày nát đám cỏ dại bên đường. Cuối cùng cũng tìm thấy bến Lạc Thủy.

Vừa mới lần đầu tiên nhìn thấy nơi này, sắc mặt của Thẩm Ký Phong lập tức hơi thay đổi.

Ngoại trừ độ rộng của bến Lạc Thủy không thể so sánh với quỷ vực, thế nhưng địa thế nơi này gần như giống y đúc với tiệm cơm ở quỷ vực kia. Cũng có nước sông chảy qua như nhau, sau đó rẽ ngoặt một cái gần như vuông góc rồi lại tiếp tục chảy xuôi đi.

Sau khi hai người xuống xe thì nhanh chóng đi đến bia đá bên cạnh bến Lạc Thủy.

Nhưng mà lại không tìm được người phụ nữ mặc áo vàng kia. Tinh thần của Thẩm Ký Phong hơi mất tập trung, tìm trái ngó phải, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy. Quay đầu nhìn lại, cô ta lập tức nhìn thấy một con cá vàng nổi lên trên mặt nước. Nó quẫy đuôi không ngừng, trong lòng Thẩm Ký Phong khẽ giật mình, vô thức hỏi: “Hoàng Cô Nữ?”

Cá vàng gật đầu liên tục.

Trương Hạo nghe thấy tiếng nói, lại thấy con cá vàng hiểu được tiếng người kia, trong lúc kinh ngạc cũng đoán được đây có lẽ chính là chân thân của tinh quái đến báo mộng kia.

Thẩm Ký Phong ngồi xổm xuống bên bờ, nhìn cá vàng kia rồi nói: “Hoàng cô nương, vị tướng quân kia muốn cô đưa cho chúng tôi thứ gì?”

Trong lòng Trương Hạo cũng hơi chấn động, một võ tướng chiến công hiển hách thời nhà Minh, sẽ có món đồ gì cần cá vàng này truyền lại?

Cậu ta nhớ đến điển cố “cá bể đưa tin” (*) nên không khỏi phỏng đoán trong miệng Hoàng cô nữ này phải chăng cũng có một phong thư không. Sau đó cậu ta liền thấy con cá vàng bơi vào bên bờ, há to miệng, phun ra một cái bong bóng cứng cáp, sau đó có một vật rơi vào trong tay Thẩm Ký Phong. Cô gái vừa nhìn thấy vật đó, cả người lập tức cứng đờ.

(*) Theo Nhữ Nam Tiên Hiền Truyện: Cát Nguyên thấy một người bán con cá to, bèn nói với người bán cá rằng: ''Xin tạm phiền nhờ con cá này đến chỗ ở của Hà Bá''.

Người bán cá nói rằng con cá đã chết. Cát Nguyên lấy đan thư bỏ vào miệng của con cá rồi thả xuống nước. Lát sau con cá nhảy lên bờ nhả ra một bức thư màu xanh đen như lá cây, rồi tự dưng bay mất. Theo Long Huyền Ký: Thí Oanh dùng giấy kín dầy làm một phong thư hình cá chép, hai mặt đều có vẽ hình lân giáp, mặt dưới bụng có chỗ đè thư. Đó là lối phong thư kín đáo thời cổ.

Trương Hạo đi lên trước, tò mò hỏi: “Vị Tướng quân Đại minh kia đưa cho chúng ta thứ gì?”

Thẩm Ký Phong từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Hạo. Dường như cô ta hơi ngẩn người một lát, sau một lúc mới ngơ ngác nói:

“Thẻ nhớ của Vệ Uyên…”

“Cái gì?!”

Nhìn vào thẻ nhớ nho nhỏ nằm trên tay kia.

Trong một lúc, cả Trương Hạo và Thẩm Ký Phong không biết nói gì, đầu óc có phần hơi ngơ ngẩn.

Hoàng Cô Nữ nói là tướng quân muốn nàng ta đưa thứ này đến.

Nhưng mà thứ được đưa tới lại là thẻ nhớ phải có dấu vân tay của Vệ Uyên mới có thể lấy ra....

Thẩm Ký Phong hít một hơi thật sâu, lắp bắp nói: “Có thể ở trong đó Vệ quán chủ đã gặp được vị tướng quân kia, sau đó nhờ vị Hoàng Cô Nữ này đưa đồ đến.”

Trương Hạo từ từ gật đầu, nói: “Có lẽ đúng là như thế…”

Trong đầu cậu ta lại nhớ đến lúc Vệ Uyên chiến đấu, sát khí tỏa ra nồng nặc, giống như thể là kiếm thuật chiến đấu được học từ chiến trường cổ xưa vậy. Bàn tay cầm điếu thuốc của cậu ta hơi run lên, da đầu cũng hơi tê dại. Trên lưng Thẩm Ký Phong đang máy tính bảng giống như một hộp lớn, cô cắm thẻ nhớ vào, nhanh chóng mở ra nội dung bên trong đó.

Chỉ có một văn kiện.

Sau khi mở ra, từng dòng chữ ngắn gọn trải ra.

Trương Hạo thở ra một hơi, ổn định lại tinh thần rồi đi đến xem nội dung của văn kiện. Sau đó sắc mặt của cậu ta và Thẩm Ký Phong đều từ từ trở nên nghiêm trọng. Sau khi xem xong, Trương Hạo không dám tin nói: “Chỉ với thời gian không đến một đêm, thế mà anh Vệ đã biết rõ chân tướng hình thành nên quỷ vực sao?”

Thẩm Ký Phong lướt xuống điểm cuối cùng của văn kiện, nói: “Anh Vệ có việc cần chúng ta giúp đỡ.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Phản Cung Sát, nói:

“Đào mở rộng đường sông, đổi tuyến đường nước sông chảy đi thì sẽ có thể trực tiếp phá vỡ Phản Cung Sát của nơi này, cắt đứt căn cơ của Quỷ vực, sau đó, anh Vệ nói là nếu như có thể, thì sửa lại phong thủy của nơi này.”

“Sửa lại?”

“Đúng.”

Thẩm Ký Phong đẩy mắt kính, thì thầm khó hiểu:

“Muốn đổi thành một thứ còn hung hơn cả Phản Cung Sát, là Bạch Hổ sát ở hướng Tây.”

“Càng hung càng tốt.”

105

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.