TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Nhận Thức Về Thế Giới Khác

Ánh sáng le lói chiếu qua khe gỗ mục nát. Lạc Uyên ngồi tựa vào vách tường, lòng bàn tay lạnh toát. Cô đã tỉnh lại hoàn toàn sau cơn sốc xuyên không, đầu óc tuy hơi choáng váng nhưng đủ tỉnh táo để quan sát và suy xét.

Mùi ẩm mốc trong căn phòng gỗ nhỏ khiến cô suýt nghẹt thở. Trên người là bộ y phục vải thô rách rưới, tay chân đầy vết bầm tím, móng tay gãy đôi, da trầy trụa như vừa trải qua một trận hành hạ. Cô nắm chặt tay, nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi bắt đầu kiểm tra cơ thể mình một cách chuyên nghiệp như thói quen bao năm làm bác sĩ.

Cơ thể này gầy yếu, khoảng mười bảy đến mười tám tuổi, có dấu hiệu suy dinh dưỡng, cổ tay mảnh như cành cây khô. Cô ấn vào xương sườn, cảm nhận rõ cả xương lẫn cơ, như thể chỉ một cú va mạnh là có thể gãy.

Không phải cơ thể của mình, không phải nơi mình quen thuộc.

Lạc Uyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm qua khe cửa. Ngoài kia có tiếng bước chân, giọng nói cộc cằn vọng vào.

"Con nhỏ đó tỉnh chưa? Lát nữa đem nó ra rửa sạch, người ta tới xem hàng đấy."

Một giọng khác cười khẽ, nghe như ghê tởm: "Cũng may là mặt mũi không đến nỗi, tuy gầy nhưng trắng trẻo. Có khi quan gia thích kiểu yếu ớt như vậy."

Cô nắm chặt tay, mắt ánh lên sự lạnh lẽo. "Xem hàng" ư? "Bán" ư? Thế giới quái quỷ gì thế này?

Lạc Uyên từng xem phim cổ trang, từng đọc tiểu thuyết xuyên không, nhưng giờ chính mình đang là nhân vật trong đó, mọi thứ lại trở nên thực đến không tưởng. Cô cắn nhẹ môi, đầu óc bắt đầu xoay nhanh. Nếu ở lại, chỉ có đường chết. Phải trốn, bằng bất cứ giá nào.

Cô lặng lẽ lùi về góc phòng, cúi xuống gỡ ống tay áo. Trong đường may sơ sài, có một thanh gỗ nhọn nhỏ, dài chừng ba ngón tay, sắc như lưỡi dao mài thô. Cô mỉm cười nhạt, may mà bản thân vẫn giữ thói quen cẩn trọng – từ ngày còn là bác sĩ phẫu thuật thực chiến, dao mổ hay đồ nghề nhỏ luôn giấu trong người.

"Giờ đến lượt cô ra tay rồi, Lạc Uyên." Cô lẩm bẩm, ngón tay siết chặt thanh gỗ. "Tình huống khẩn cấp, môi trường xa lạ, mạng sống đặt lên hàng đầu. Phải rời khỏi đây trước khi bọn chúng kịp quay lại."

Cô ngồi xuống, nhắm mắt, giả vờ mê man. Nhịp thở chậm rãi, vai thả lỏng, đúng chuẩn phản ứng sinh lý của người bất tỉnh. Chỉ vài phút sau, cửa bật mở.

Một người đàn bà thấp đậm, tay cầm xô nước lạnh bước vào, miệng lẩm bẩm: "Con oắt này còn chưa tỉnh à? Đừng tưởng nằm yên là thoát."

Nước lạnh tạt xuống mặt. Lạc Uyên co người lại nhưng không mở mắt. Người đàn bà hừ lạnh, quay đi.

"Thôi, để đó lát lôi ra sau. Chẳng ai mua thứ không biết nghe lời."

Cửa sập lại, tiếng bước chân xa dần.

Chờ thêm năm phút, sáu phút, rồi bảy phút. Không có tiếng động.

Lạc Uyên bật dậy, bước nhanh đến góc tường. Mắt lướt qua từng mảnh gỗ. Cô tìm thấy một chỗ long đinh ở phía cuối. Dùng dao gỗ nạy nhẹ, ván gỗ lung lay. Mùi bùn đất bốc lên, bên ngoài không phải sân chính mà là hẻm sau – đầy cỏ dại và rác.

"Đi thôi." Cô thì thầm, trượt qua khe hở.

Vừa ra đến bên ngoài, cô bị bụi đất và cỏ gai làm xước chân, nhưng chẳng bận tâm. Trước mắt là bức tường gạch thấp, đằng xa có ánh đèn l*иg lập lòe. Không thể đi đường chính, chỉ còn cách trèo tường.

Cô nhắm thẳng tường mà lao đến. Tuy cơ thể yếu nhưng động tác lại cực kỳ dứt khoát. Trước khi trèo, cô dừng lại, nhìn về phía căn phòng mình vừa rời khỏi.

"Xin lỗi, cô gái mà tôi đang dùng thân thể. Tôi sẽ sống thay phần của cô, nếu như tôi trốn thoát được."

Cô nhún người, bám vào kẽ gạch, trèo lên. Tay rướm máu, chân trượt vài lần nhưng cuối cùng cũng thành công. Khi cả người đổ sang phía bên kia, Lạc Uyên lăn một vòng rồi nằm im dưới đất. Ngực phập phồng, tim đập liên hồi.

Trên bầu trời là vầng trăng cong như lưỡi liềm, lặng lẽ chiếu xuống một kẻ vừa trốn khỏi vận mệnh bị bán làm thϊếp. Cô cắn môi, mím chặt: "Từ giờ trở đi, mình không được phép yếu đuối nữa. Phải sống. Bằng mọi giá, phải sống sót ở thế giới này."

Tiếng gà rừng xa xa cất lên, báo hiệu canh ba. Bóng dáng mảnh khảnh của cô gái nhỏ rời khỏi bức tường, hòa vào màn đêm, bắt đầu hành trình mới.

6

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.