0 chữ
Chương 1
Chương 1: Tỉnh Lại Sau Tai Nạn Bất Ngờ
Tiếng gõ ly vang lên leng keng trong sảnh hội nghị, ánh đèn trần rực rỡ phản chiếu lên từng ly rượu sóng sánh màu hổ phách. Lạc Uyên ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm tài liệu báo cáo, mái tóc dài buộc gọn, bộ vest trắng toát nổi bật giữa rừng người ngoại quốc.
Cô là diễn giả chính của hội nghị y dược quốc tế lần thứ 18, vừa trình bày xong đề tài về ứng dụng dược mỹ phẩm thiên nhiên trong tái tạo tế bào da. Bàn tay thanh mảnh của cô nâng ly cảm ơn, đôi mắt sáng lấp lánh ánh tự tin.
Buổi tiệc kết thúc lúc mười giờ đêm. Lạc Uyên theo xe riêng ra sân bay, chuẩn bị về nước. Máy bay cất cánh đúng giờ. Cô ngả người ra ghế hạng thương gia, lấy khăn ướt lau tay, rồi cài dây an toàn.
“Về đến nhà nhất định phải ngủ một giấc thật ngon,” cô lẩm bẩm.
Nhưng chưa đầy một tiếng sau, máy bay rung lên bần bật.
“Quý hành khách chú ý, máy bay đang gặp trục trặc kỹ thuật...”
Tiếng thông báo chưa dứt, cả khoang máy bay nghiêng hẳn. Người la hét, hành lý rơi rớt, mọi thứ chao đảo dữ dội. Lạc Uyên cố nắm chặt tay vịn nhưng bị hất ngược ra khỏi ghế.
Một tiếng nổ lớn chói tai vang lên. Ánh sáng lóe lên như thiêu cháy đồng tử.
Rồi... tất cả chìm vào khoảng đen.
---
Không gian âm u, mùi ẩm mốc lẫn mùi rơm rạ thối rữa xộc thẳng vào mũi. Cơ thể đau nhức, đầu óc mơ hồ, cổ họng khô rát như có lửa thiêu.
Lạc Uyên chầm chậm mở mắt.
Trước mặt cô là một trần nhà bằng gỗ mục nát, vài tia sáng yếu ớt xuyên qua khe hở chiếu lên gương mặt phủ bụi của cô. Có tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài tường đất.
Cô cố ngồi dậy, cả người nhẹ bẫng như không còn chút sức lực. Cánh tay trầy xước, lòng bàn tay rát bỏng như từng bị trói.
Lạc Uyên nhìn xuống thân thể mình. Bộ váy ngủ hàng hiệu đã biến mất, thay bằng một lớp áo bông rách rưới màu nâu sẫm. Bàn chân bẩn thỉu, cánh tay xanh xao. Da cô, từng được chăm sóc kỹ lưỡng bởi hàng chục loại mỹ phẩm, giờ đầy vết tím xanh loang lổ.
“Chuyện quái gì...?” Cô lẩm bẩm, đầu đau như búa bổ.
Cô cố nhớ lại… hội nghị, máy bay, tiếng nổ. Rồi… ánh sáng.
Cô không thể nghĩ thêm. Một cơn buồn nôn dâng lên khiến cô phải chống tay vào vách gỗ mà thở dốc.
Bên ngoài có tiếng bước chân. Cô vội nằm xuống, giả vờ vẫn bất tỉnh.
Tiếng người nói xì xào vang lên.
“Con nhỏ này số khổ thật, mới mười bảy mười tám mà đã bị bán mấy lần.”
“Mai đem ra chợ bán cho lão quan ngoại thành rồi. Nghe nói ông ta thích gái trẻ, càng ngây dại càng tốt.”
“Phải canh kỹ, con này trước từng cắn cả bà mối bị chảy máu kia kìa.”
“Yên tâm. Đêm nay trói chặt tay chân rồi. Có muốn bay lên trời cũng không thoát.”
Bước chân xa dần.
Lạc Uyên cứng đờ người.
Môi cô khẽ mấp máy: “Bán? Làm thϊếp…?”
Trái tim cô như ngừng đập vài giây.
Cô không dám cử động, chỉ nằm đó, ánh mắt mở trừng, nhìn lên trần nhà gỗ mục, từng câu nói vừa rồi văng vẳng bên tai như từng nhát dao rạch vào ý thức.
Cô từng là tổng giám đốc của chuỗi dược mỹ phẩm nổi tiếng nhất châu Á, là người phụ nữ kiêu hãnh, lý trí, chưa từng khuất phục bất kỳ ai.
Vậy mà hiện tại… cô đang bị nhốt, bị rình rập, và ngày mai sẽ bị bán đi như một món hàng.
Không phải đang nằm mơ.
Không phải quay phim.
Không có camera nào ở đây cả.
Không có điện thoại, không có mạng, không có luật pháp bảo vệ cô.
Cô siết chặt tay, cảm thấy từng móng tay bấm vào da thịt: Đau! Rất thật.
Lạc Uyên hít sâu một hơi, gượng chống dậy, hai chân run rẩy bước ra gần cửa, ghé mắt nhìn qua khe hở nhỏ.
Bên ngoài là một sân đất nện, vài căn nhà tranh lụp xụp, gió thổi cuốn bụi mù mịt. Một nhóm người ngồi bên bếp lửa, ăn uống và cười nói thô tục.
Xa hơn là rừng rậm. Đêm đang xuống dần.
Một cơn gió lạnh lùa vào.
Lạc Uyên rùng mình, ôm chặt lấy thân thể yếu ớt.
Cô lẩm bẩm: “Mình… xuyên không rồi.”
Một câu nói tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết, giờ đây thốt ra từ miệng chính cô.
Không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không muốn ngày mai bị bán làm thϊếp cho một lão già, cô phải sống sót.
Phải trốn thoát.
Phải sống lại là chính mình, dù có đang ở một nơi quỷ quái nào đó, cách xa thời đại của cô hàng ngàn năm.
Cô là diễn giả chính của hội nghị y dược quốc tế lần thứ 18, vừa trình bày xong đề tài về ứng dụng dược mỹ phẩm thiên nhiên trong tái tạo tế bào da. Bàn tay thanh mảnh của cô nâng ly cảm ơn, đôi mắt sáng lấp lánh ánh tự tin.
Buổi tiệc kết thúc lúc mười giờ đêm. Lạc Uyên theo xe riêng ra sân bay, chuẩn bị về nước. Máy bay cất cánh đúng giờ. Cô ngả người ra ghế hạng thương gia, lấy khăn ướt lau tay, rồi cài dây an toàn.
“Về đến nhà nhất định phải ngủ một giấc thật ngon,” cô lẩm bẩm.
Nhưng chưa đầy một tiếng sau, máy bay rung lên bần bật.
Tiếng thông báo chưa dứt, cả khoang máy bay nghiêng hẳn. Người la hét, hành lý rơi rớt, mọi thứ chao đảo dữ dội. Lạc Uyên cố nắm chặt tay vịn nhưng bị hất ngược ra khỏi ghế.
Một tiếng nổ lớn chói tai vang lên. Ánh sáng lóe lên như thiêu cháy đồng tử.
Rồi... tất cả chìm vào khoảng đen.
---
Không gian âm u, mùi ẩm mốc lẫn mùi rơm rạ thối rữa xộc thẳng vào mũi. Cơ thể đau nhức, đầu óc mơ hồ, cổ họng khô rát như có lửa thiêu.
Lạc Uyên chầm chậm mở mắt.
Trước mặt cô là một trần nhà bằng gỗ mục nát, vài tia sáng yếu ớt xuyên qua khe hở chiếu lên gương mặt phủ bụi của cô. Có tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài tường đất.
Cô cố ngồi dậy, cả người nhẹ bẫng như không còn chút sức lực. Cánh tay trầy xước, lòng bàn tay rát bỏng như từng bị trói.
“Chuyện quái gì...?” Cô lẩm bẩm, đầu đau như búa bổ.
Cô cố nhớ lại… hội nghị, máy bay, tiếng nổ. Rồi… ánh sáng.
Cô không thể nghĩ thêm. Một cơn buồn nôn dâng lên khiến cô phải chống tay vào vách gỗ mà thở dốc.
Bên ngoài có tiếng bước chân. Cô vội nằm xuống, giả vờ vẫn bất tỉnh.
Tiếng người nói xì xào vang lên.
“Con nhỏ này số khổ thật, mới mười bảy mười tám mà đã bị bán mấy lần.”
“Mai đem ra chợ bán cho lão quan ngoại thành rồi. Nghe nói ông ta thích gái trẻ, càng ngây dại càng tốt.”
“Phải canh kỹ, con này trước từng cắn cả bà mối bị chảy máu kia kìa.”
Bước chân xa dần.
Lạc Uyên cứng đờ người.
Môi cô khẽ mấp máy: “Bán? Làm thϊếp…?”
Trái tim cô như ngừng đập vài giây.
Cô không dám cử động, chỉ nằm đó, ánh mắt mở trừng, nhìn lên trần nhà gỗ mục, từng câu nói vừa rồi văng vẳng bên tai như từng nhát dao rạch vào ý thức.
Cô từng là tổng giám đốc của chuỗi dược mỹ phẩm nổi tiếng nhất châu Á, là người phụ nữ kiêu hãnh, lý trí, chưa từng khuất phục bất kỳ ai.
Vậy mà hiện tại… cô đang bị nhốt, bị rình rập, và ngày mai sẽ bị bán đi như một món hàng.
Không phải đang nằm mơ.
Không phải quay phim.
Không có camera nào ở đây cả.
Không có điện thoại, không có mạng, không có luật pháp bảo vệ cô.
Cô siết chặt tay, cảm thấy từng móng tay bấm vào da thịt: Đau! Rất thật.
Lạc Uyên hít sâu một hơi, gượng chống dậy, hai chân run rẩy bước ra gần cửa, ghé mắt nhìn qua khe hở nhỏ.
Bên ngoài là một sân đất nện, vài căn nhà tranh lụp xụp, gió thổi cuốn bụi mù mịt. Một nhóm người ngồi bên bếp lửa, ăn uống và cười nói thô tục.
Xa hơn là rừng rậm. Đêm đang xuống dần.
Một cơn gió lạnh lùa vào.
Lạc Uyên rùng mình, ôm chặt lấy thân thể yếu ớt.
Cô lẩm bẩm: “Mình… xuyên không rồi.”
Một câu nói tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết, giờ đây thốt ra từ miệng chính cô.
Không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không muốn ngày mai bị bán làm thϊếp cho một lão già, cô phải sống sót.
Phải trốn thoát.
Phải sống lại là chính mình, dù có đang ở một nơi quỷ quái nào đó, cách xa thời đại của cô hàng ngàn năm.
7
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
