0 chữ
Chương 8
Chương 8
Hạ Chi Phong bỡ ngỡ nhìn người con trai trước mặt, cậu đã thay đổi rất nhiều, rõ rệt nhất là trong đôi mắt kia không còn độ ấm mỗi khi nhìn hắn nữa. Tuy đã mười năm không gặp nhưng hắn vẫn luôn nghe ngóng tin tức của cậu thông qua bạn bè, theo dõi tài khoản mạng xã hội,…
Hắn luôn biết và luôn chắc chắn Lý Thái Dương vẫn còn yêu hắn, nhưng ngay lúc này đây, hắn lại không đủ tự tin nữa, người ở trước mắt lại như thể xa cách ngàn dặm.
Trình Vũ siết chặt cánh tay Hạ Chi Phong, nhìn Lý Thái Dương bằng ánh mắt căm tức: nếu tôi không đi lạc, Lý Thái Dương cậu cả đời cũng đừng hòng đặt chân vào cuộc đời Hạ Chi Phong.
Cả nhà họ Lý đều nhìn Lý Thái Dương bằng ánh mắt căm giận. Ông cụ Lý vơ lấy ly trà trên bàn ném xuống sàn vỡ choang.
“Hừ, đủ lông đủ cánh nên muốn bay chứ gì. Ngay từ đầu tao đã biết mày là thứ vô ơn, nuôi không thuần được.”
Lý Thái Dương quay sang cúi đầu với Lý Lân và Kim Hạnh, sau đó dứt khoát quay người bước ra cửa, bỏ mặc toàn bộ những ánh mắt miệt thị, lời lẽ chỉ trích đằng sau.
Khoảnh khắc cậu bước ra khỏi cánh cổng sắt màu đen này, cậu sẽ lại trở thành trẻ mồ côi. Có lẽ ngay từ đầu, cậu không nên theo Lý Lân về nhà họ Lý, không nên ôm ấp quá nhiều mộng tưởng về một gia đình hạnh phúc, khao khát tình thương xa xỉ.
Khi Hạ Chi Phong chạy đuổi ra, chiếc xe ô tô đã khuất dạng vào màn đêm. Lý Thái Dương cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, cũng coi như hoàn toàn cắt đứt mọi liên kết với Hạ Chi Phong. 10 năm trước, tình bạn của họ rạn nứt, 10 năm sau, chính thức trở thành hai đường thẳng song song.
Cơn mưa vừa ngớt được vài tiếng lại trút xuống ào ào. Mưa ngày càng lớn, phía chân trời không ngừng chớp rách, tiếng sấm như xé toạc đêm đen, dội thẳng vào màn nhĩ kẻ yếu lòng.
Lý Thái Dương nắm chặt vô lăng, nhớ lại gương mặt bối rối của Hạ Chi Phong qua gương chiếu hậu vừa nãy. Hạ Chi Phong không sai, hắn chỉ đơn thuần muốn làm bạn tốt của cậu, tiếc rằng cậu không đủ dũng cảm để duy trì mối quan hệ bạn bè sau khi đã tỏ tình.
Vì trời mưa lớn nên cậu lái xe khá chậm, gạt mưa liên tục xoay nhưng phía trước vẫn mờ mịt, cuối cùng cậu chỉ có thể tấp vào lề đường đợi mưa nhẹ hạt.
“Ting!” Lý Thái Dương vừa rút một điếu thuốc ra chuẩn bị châm lửa thì điện thoại hiện thông báo có tin nhắn đến. Là trợ lý của cậu.
“Anh Dương, thư ký bên SunOne vừa liên hệ muốn mua bản quyển “Dõi theo bóng người” để chuyển thể thành phim. 10 giờ sáng mai, em sẽ tới đón anh!”
“Được!”
Nếu cậu nhớ không nhầm thì SunOne là công ty tài chính, chưa từng nghe có đầu tư bên mảng điện ảnh. Tuy thắc mắc nhưng cậu cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao thì tư duy của dân kinh doanh không phải là thứ mà mọt sách như cậu có thể đoán được.
Tách! Rầm!
Gần như cùng lúc, ngay khi bật lửa được bật lên, một chiếc ô tô chạy ngược chiều đâm thẳng vào chiếc ô tô đậu bên đường. Cú tông mạnh đến mức gãy rào chắn, cả hai ô tô đều lao xuống vực.
Hắn luôn biết và luôn chắc chắn Lý Thái Dương vẫn còn yêu hắn, nhưng ngay lúc này đây, hắn lại không đủ tự tin nữa, người ở trước mắt lại như thể xa cách ngàn dặm.
Trình Vũ siết chặt cánh tay Hạ Chi Phong, nhìn Lý Thái Dương bằng ánh mắt căm tức: nếu tôi không đi lạc, Lý Thái Dương cậu cả đời cũng đừng hòng đặt chân vào cuộc đời Hạ Chi Phong.
Cả nhà họ Lý đều nhìn Lý Thái Dương bằng ánh mắt căm giận. Ông cụ Lý vơ lấy ly trà trên bàn ném xuống sàn vỡ choang.
“Hừ, đủ lông đủ cánh nên muốn bay chứ gì. Ngay từ đầu tao đã biết mày là thứ vô ơn, nuôi không thuần được.”
Khoảnh khắc cậu bước ra khỏi cánh cổng sắt màu đen này, cậu sẽ lại trở thành trẻ mồ côi. Có lẽ ngay từ đầu, cậu không nên theo Lý Lân về nhà họ Lý, không nên ôm ấp quá nhiều mộng tưởng về một gia đình hạnh phúc, khao khát tình thương xa xỉ.
Khi Hạ Chi Phong chạy đuổi ra, chiếc xe ô tô đã khuất dạng vào màn đêm. Lý Thái Dương cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, cũng coi như hoàn toàn cắt đứt mọi liên kết với Hạ Chi Phong. 10 năm trước, tình bạn của họ rạn nứt, 10 năm sau, chính thức trở thành hai đường thẳng song song.
Cơn mưa vừa ngớt được vài tiếng lại trút xuống ào ào. Mưa ngày càng lớn, phía chân trời không ngừng chớp rách, tiếng sấm như xé toạc đêm đen, dội thẳng vào màn nhĩ kẻ yếu lòng.
Vì trời mưa lớn nên cậu lái xe khá chậm, gạt mưa liên tục xoay nhưng phía trước vẫn mờ mịt, cuối cùng cậu chỉ có thể tấp vào lề đường đợi mưa nhẹ hạt.
“Ting!” Lý Thái Dương vừa rút một điếu thuốc ra chuẩn bị châm lửa thì điện thoại hiện thông báo có tin nhắn đến. Là trợ lý của cậu.
“Anh Dương, thư ký bên SunOne vừa liên hệ muốn mua bản quyển “Dõi theo bóng người” để chuyển thể thành phim. 10 giờ sáng mai, em sẽ tới đón anh!”
“Được!”
Nếu cậu nhớ không nhầm thì SunOne là công ty tài chính, chưa từng nghe có đầu tư bên mảng điện ảnh. Tuy thắc mắc nhưng cậu cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao thì tư duy của dân kinh doanh không phải là thứ mà mọt sách như cậu có thể đoán được.
Gần như cùng lúc, ngay khi bật lửa được bật lên, một chiếc ô tô chạy ngược chiều đâm thẳng vào chiếc ô tô đậu bên đường. Cú tông mạnh đến mức gãy rào chắn, cả hai ô tô đều lao xuống vực.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
