0 chữ
Chương 7
Chương 7
Nhà cậu cách nhà họ Lý khá xa, lái xe hơn ba mươi phút mới tới. Cậu cố tình chọn nơi này cũng là để tránh chạm mặt họ.
Cậu không lái xe vào cổng mà đỗ bên vệ đường. Đứng nhìn cánh cổng sắt màu đen to tướng một hồi, cậu mới đi vào trong, đã năm năm không tới, cánh cổng này vẫn sắt son như một, có điều màu sơn đã phai đi một chút.
“Ông nội, mẹ, con tới rồi.”
Lý Thái Dương vừa dứt tiếng, một cái gậy quất thẳng vào chân cậu, cậu không kịp phòng bị ngã khụy xuống, cơn đau từ bắp chân và đầu gối khiến cậu nhíu chặt mày. Lần trước khi cậu comeout cũng bị ông cụ đánh như thế.
“Ông có thể cho cháu biết lý do không?”
Ông cụ giận dữ trừng cậu, chỉ gậy vào hai người đứng trong góc tường, giọng nói run lên: “Là mày dạy xấu Tiểu Vũ, nếu không tại sao nó cũng thích đàn ông? Một mình mày thì thôi tao không quản, nhưng đến cháu tao cũng bị mày lây!”
Ông Lý là người của thế hệ trước, việc ông ta cổ hũ và coi khinh đồng tính luyến ái là điều có thể hiểu. Dù rằng hiện giờ xã hội đã dần tiếp nhận, thậm chí xóa bỏ luật cấm kết hôn đồng tính, nhưng trong tư tưởng của ông ta, đồng tính không khác gì con sâu làm rầu nồi canh, là vết nhơ xã hội, là báng bổ tổ tiên, là đoạn tử tuyệt tôn.
Ông ta chỉ có một đứa cháu trai là Trình Vũ, hi vọng nối dõi cũng dồn hết lên người cậu ta, thế mà giờ cậu ta lại dắt đàn ông về, nói với ông ta sẽ kết hôn với người đó. Bảo ông ta không điên tiết sao được?
Lúc này, Lý Thái Dương mới chú ý tới hai người đứng trong góc, cơ thể cậu hơi cứng lại, người con trai vẫn thường lén chạy vào giấc mơ của cậu đang đứng sờ sờ ngay trước mắt, chân thật đến mức tưởng như ảo giác.
Hạ Chi Phong cũng nhìn Lý Thái Dương, gương mặt của cậu trai đã chín chắn hơn rất nhiều, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy nét cười dành riêng cho hắn đâu nữa. Có một khoảnh khắc, Hạ Chi Phong sợ sệt, chẳng hiểu tại sao, cứ nôn nao một cách khó tả.
Lý Thái Dương chống tay đứng dậy, cậu cười khẩy: “Ông còn nhớ năm năm trước đã chửi cháu như thế nào không? Bây giờ những lời ấy chắc cũng phù hợp với cháu trai cưng của ông rồi.”
Ông Lý nghe cậu mỉa mai, thẹn quá hóa giận, vung gậy quất thêm một cái nữa, lần này cậu đã chuẩn bị trước, không né nhưng không tới mức phải khụy gối nữa. Ông ta được đà quất thêm một gậy. Những ba gậy.
“Ba gậy này, coi như thay ba cái đập đầu của cháu.”
“Mày nói gì?”
Lý Thái Dương rút thẻ ngân hàng ra, đặt lên trên bàn: “Trả lại ơn dưỡng dục của các người, giữa chúng ta không có tình cảm nên trả tiền là sòng phẳng nhất. Từ nay, tôi và các người không còn liên quan gì nữa.”
Cậu không lái xe vào cổng mà đỗ bên vệ đường. Đứng nhìn cánh cổng sắt màu đen to tướng một hồi, cậu mới đi vào trong, đã năm năm không tới, cánh cổng này vẫn sắt son như một, có điều màu sơn đã phai đi một chút.
“Ông nội, mẹ, con tới rồi.”
Lý Thái Dương vừa dứt tiếng, một cái gậy quất thẳng vào chân cậu, cậu không kịp phòng bị ngã khụy xuống, cơn đau từ bắp chân và đầu gối khiến cậu nhíu chặt mày. Lần trước khi cậu comeout cũng bị ông cụ đánh như thế.
“Ông có thể cho cháu biết lý do không?”
Ông cụ giận dữ trừng cậu, chỉ gậy vào hai người đứng trong góc tường, giọng nói run lên: “Là mày dạy xấu Tiểu Vũ, nếu không tại sao nó cũng thích đàn ông? Một mình mày thì thôi tao không quản, nhưng đến cháu tao cũng bị mày lây!”
Ông ta chỉ có một đứa cháu trai là Trình Vũ, hi vọng nối dõi cũng dồn hết lên người cậu ta, thế mà giờ cậu ta lại dắt đàn ông về, nói với ông ta sẽ kết hôn với người đó. Bảo ông ta không điên tiết sao được?
Lúc này, Lý Thái Dương mới chú ý tới hai người đứng trong góc, cơ thể cậu hơi cứng lại, người con trai vẫn thường lén chạy vào giấc mơ của cậu đang đứng sờ sờ ngay trước mắt, chân thật đến mức tưởng như ảo giác.
Lý Thái Dương chống tay đứng dậy, cậu cười khẩy: “Ông còn nhớ năm năm trước đã chửi cháu như thế nào không? Bây giờ những lời ấy chắc cũng phù hợp với cháu trai cưng của ông rồi.”
Ông Lý nghe cậu mỉa mai, thẹn quá hóa giận, vung gậy quất thêm một cái nữa, lần này cậu đã chuẩn bị trước, không né nhưng không tới mức phải khụy gối nữa. Ông ta được đà quất thêm một gậy. Những ba gậy.
“Ba gậy này, coi như thay ba cái đập đầu của cháu.”
“Mày nói gì?”
Lý Thái Dương rút thẻ ngân hàng ra, đặt lên trên bàn: “Trả lại ơn dưỡng dục của các người, giữa chúng ta không có tình cảm nên trả tiền là sòng phẳng nhất. Từ nay, tôi và các người không còn liên quan gì nữa.”
1
0
1 tuần trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
