0 chữ
Chương 3
Chương 3
Nếu như hỏi tại sao sau khi tốt nghiệp, Lý Thái Dương và Hạ Chi Phong không thể ở cùng một thành phố. Bởi vì tuy cậu thích đối phương nhưng cũng không nỡ từ bỏ giấc mơ của mình, cậu luôn thầm nói với bản thân rằng, Hạ Chi Phong có thể rời bỏ cậu, nhưng giấc mơ thì không.
Cậu khát khao trở thành nhà văn, từ nhỏ đã ôm theo khát khao này trưởng thành. Ước mơ cũng đắt giá như tình yêu vậy. Cậu không chắc mình và Hạ Chi Phong sẽ có một cái kết trọn vẹn, hà cớ phải từ bỏ ước mơ?
“Hạ Chi Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu cứ nói đi.”
“Cậu theo tôi ra đây một chút, tôi muốn nói riêng.”
Hạ Chi Phong nhìn chàng trai thanh tú trước mặt, mỉm cười đứng dậy: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa lớp, Lý Thái Dương đi phía trước, không nói một câu nào, thẳng tới sân thượng.
Hắn nhởn nhơ đi phía sau, dõi theo bóng lưng cậu, thầm nghĩ Lý Thái Dương hôm nay thật kỳ lạ.
Đến sân thượng, Lý Thái Dương đứng trước lan can sân thượng, quay lưng về phía hắn. Tóc cậu bị gió thổi rối xù, như tổ chim. Cậu ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, dãy núi cao vời vợi, tòa nhà cao tầng san sát, đường xá xe cộ tấp nập.
“Tôi thích cậu.”
Không đầu không đuôi, chỉ đúng một câu như vậy.
Hạ Chi Phong thoạt đầu có chút bất ngờ, sau đó hắn hơi hoảng, rồi lại trấn tĩnh, bật cười ha hả: “Lý Thái Dương, cá tháng tư qua lâu rồi.”
“Tôi không đùa. Cậu biết mà, trước giờ tôi chưa từng nói đùa.”
“Tại sao chứ? Chúng ta đều là con trai, chúng ta là bạn thân mà, chúng ta…”
“Đủ rồi.” Lý Thái Dương cắt ngang lời hắn.
Hắn chưa từ chối, nhưng cậu đã biết rõ đáp án.
“Tôi thích con trai, đúng hơn là tôi thích cậu. Được hay không?”
“Không được.” Hắn đáp mà chẳng một chút do dự, dứt khoát một cách tuyệt tình. Từ đầu tới cuối, Lý Thái Dương đều quay lưng, không thấy biểu cảm của hắn.
Hai người cứ đứng đó, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng trước: “Được rồi, cảm ơn cậu. Không chắc sau này có còn gặp lại hay không nên tôi chúc trước, chúc cậu hạnh phúc, tìm được người mình yêu.”
“Không gặp lại là có ý gì, lẽ nào cậu định chấm dứt tình bạn giữa chúng ta?”
“Tình bạn? Tôi chưa từng coi cậu là bạn, cậu tính làm bạn với người thích cậu ư? Hơi khốn nạn đấy.”
“Cậu đừng như vậy được không, chúng ta vẫn luôn là bạn kia mà, tôi là trai thẳng, tuy không thể thích cậu nhưng…chẳng phải năm năm qua chúng ta vẫn rất tốt đẹp sao, tiếp tục làm bạn không tốt ư?”
“Không tốt, nếu tôi muốn tiếp tục thì đã không tỏ tình rồi.”
Nghe vậy, Hạ Chi Phong không nói gì nữa, hắn đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Thái Dương. Giờ phút này, hắn không biết phải làm sao, bởi hắn thật sự không muốn cứ cắt đứt mối quan hệ với cậu như vậy.
Ting! – điện thoại Hạ Chi Phong kêu lên.
Hắn cúi đầu đọc tin nhắn vừa nhận, có chút chần chừ, sau đó nói: “Trình Vũ gọi tôi có việc, tôi đi trước đây. Cậu cứ bình tĩnh suy nghĩ lại, thật ra…làm bạn vẫn tốt hơn.”
Cạch! Cửa sân thượng đóng lại.
Cậu khát khao trở thành nhà văn, từ nhỏ đã ôm theo khát khao này trưởng thành. Ước mơ cũng đắt giá như tình yêu vậy. Cậu không chắc mình và Hạ Chi Phong sẽ có một cái kết trọn vẹn, hà cớ phải từ bỏ ước mơ?
“Hạ Chi Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu cứ nói đi.”
“Cậu theo tôi ra đây một chút, tôi muốn nói riêng.”
Hạ Chi Phong nhìn chàng trai thanh tú trước mặt, mỉm cười đứng dậy: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa lớp, Lý Thái Dương đi phía trước, không nói một câu nào, thẳng tới sân thượng.
Đến sân thượng, Lý Thái Dương đứng trước lan can sân thượng, quay lưng về phía hắn. Tóc cậu bị gió thổi rối xù, như tổ chim. Cậu ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, dãy núi cao vời vợi, tòa nhà cao tầng san sát, đường xá xe cộ tấp nập.
“Tôi thích cậu.”
Không đầu không đuôi, chỉ đúng một câu như vậy.
Hạ Chi Phong thoạt đầu có chút bất ngờ, sau đó hắn hơi hoảng, rồi lại trấn tĩnh, bật cười ha hả: “Lý Thái Dương, cá tháng tư qua lâu rồi.”
“Tôi không đùa. Cậu biết mà, trước giờ tôi chưa từng nói đùa.”
“Tại sao chứ? Chúng ta đều là con trai, chúng ta là bạn thân mà, chúng ta…”
“Đủ rồi.” Lý Thái Dương cắt ngang lời hắn.
Hắn chưa từ chối, nhưng cậu đã biết rõ đáp án.
“Không được.” Hắn đáp mà chẳng một chút do dự, dứt khoát một cách tuyệt tình. Từ đầu tới cuối, Lý Thái Dương đều quay lưng, không thấy biểu cảm của hắn.
Hai người cứ đứng đó, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng trước: “Được rồi, cảm ơn cậu. Không chắc sau này có còn gặp lại hay không nên tôi chúc trước, chúc cậu hạnh phúc, tìm được người mình yêu.”
“Không gặp lại là có ý gì, lẽ nào cậu định chấm dứt tình bạn giữa chúng ta?”
“Tình bạn? Tôi chưa từng coi cậu là bạn, cậu tính làm bạn với người thích cậu ư? Hơi khốn nạn đấy.”
“Cậu đừng như vậy được không, chúng ta vẫn luôn là bạn kia mà, tôi là trai thẳng, tuy không thể thích cậu nhưng…chẳng phải năm năm qua chúng ta vẫn rất tốt đẹp sao, tiếp tục làm bạn không tốt ư?”
Nghe vậy, Hạ Chi Phong không nói gì nữa, hắn đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Thái Dương. Giờ phút này, hắn không biết phải làm sao, bởi hắn thật sự không muốn cứ cắt đứt mối quan hệ với cậu như vậy.
Ting! – điện thoại Hạ Chi Phong kêu lên.
Hắn cúi đầu đọc tin nhắn vừa nhận, có chút chần chừ, sau đó nói: “Trình Vũ gọi tôi có việc, tôi đi trước đây. Cậu cứ bình tĩnh suy nghĩ lại, thật ra…làm bạn vẫn tốt hơn.”
Cạch! Cửa sân thượng đóng lại.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
