TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

“Alo? Lý Thái Dương? Cậu vẫn dùng số này đúng không?”

“Ai?”

“Vãi chưởng! Tác giả nổi tiếng vẫn chưa đổi số, nhưng mà cậu làm tôi hơi buồn đấy. Tôi là Trần Kỳ Khôi này! Đừng nói với tôi là cậu quên tôi rồi nha!”

Trần Kỳ Khôi? Hình như là bạn cùng lớp thời cấp 3. Cậu ta quả nhiên tên Kỳ Khôi, kỳ khôi thật.

“Cậu đột nhiên liên lạc với tôi là có chuyện gì?”

“Tin nhắn tôi gửi cậu chưa đọc à? Mau vào đọc đi, đọc xong chắc cậu phải biết ơn tôi lắm!”

Lý Thái Dương không nói gì thêm, ấn nút cúp máy. Cậu nhắn vào biểu tượng tin nhắn 999+, ấn vào dãy số đầu tiên.

Trần Kỳ Khôi gửi cho cậu 2 tấm ảnh, vài câu hỏi thăm mang giọng điệu thương hại.

Tấm ảnh đầu tiên là thiệp mời đám cưới, bên trên thiệp mời là hai cái tên cậu quen thuộc, trong đó cái tên Hạ Chi Phong dường như sắp được khảm vào tim cậu rồi. Tấm ảnh thứ hai là hình cưới của hai người con trai, họ đứng lệch nhau một cái đầu, cười tươi như hoa, đến mức Lý Thái Dương có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang bắn ra khỏi bức hình.

Trần Kỳ Khôi nhắn:

“Tôi đoán cậu chưa biết nên gửi.”

“Tôi xem livestream họp báo của cậu rồi, vì xem được nên tôi mới quyết định gửi cho cậu.”

“15 năm rồi, không ngờ cậu vẫn còn thích cậu ta đấy.”

“Tạch”, nước từ khóe mắt chảy xuống rơi độp xuống màn hình điện thoại. Môi người đang nhoẻn cười, nhưng màn hình điện thoại đang dần phủ đầy nước. Trước mắt Lý Thái Dương nhòe đi, cậu vội đưa tay sờ lên mí mắt, thẫn thờ nhìn ngón tay ướt đẫm. Thế mà lại khóc rồi!

Lý Thái Dương ngã người tựa lên ghế, nhắm nghiền mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Trợ lý vừa vào xe nhìn thấy cảnh này cũng phải giật mình hốt hoảng: “Anh Lý, anh làm sao vậy? Đau ở đâu sao?”

Đợi một lúc mà chẳng nghe đối phương hồi âm, trợ lý càng hỗn loạn: “Bây giờ tôi lái xe đưa anh tới bệnh viện.”

Khi trợ lý chuẩn bị lái đi, Lý Thái Dương bỗng cất tiếng, giọng cậu khàn đi thấy rõ: “Tôi không sao, anh chở tôi về nhà là được.”

Mười năm qua, Lý Thái Dương cứ ngỡ mình không biết khóc nữa, bởi nước mắt đã cạn khô vào ngày đó, cái ngày cậu tỏ tình với Hạ Chi Phong. Cậu gác tay lên trán, cong môi lộ ra một nụ cười giễu cợt, mảnh ký ức được cậu giấu ở nơi sâu thẳm nhất như một thước phim tua chậm, hiện rõ từng cảnh từng cảnh ngay trước mắt.

Tháng 6 năm 2014, mùa hè lại đến, cũng là mùa chia ly đối với học sinh cuối cấp. Thế giới rộng lớn, mỗi người có một dự định riêng, mỗi người có một nơi mình muốn đến hoặc phải đến, cách xa nghìn trùng, không biết còn có thể trùng phùng.

Lý Thái Dương thích thầm Hạ Chi Phong năm năm. Vốn dĩ cậu định giấu nhẹm tình cảm này đi, nhưng trong lòng lại có chút không cam tâm. Rất rất nhiều đêm cậu tự hỏi, lỡ như Hạ Chi Phong cũng thích mình thì sao, lỡ như họ có thể ở bên nhau thì sao? Vô vàn “lỡ như” ám ảnh tâm trí cậu, khiến cậu sợ hãi cái gọi là bỏ lỡ.

Họ vốn là bạn thân, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Cho nên cho dù sau này ở thành phố khác, thi thoảng liên lạc hoặc thi thoảng gặp nhau ở quê vẫn tốt thôi. Nhưng mà…Lý Thái Dương đã ngán ngẩm mối quan hệ “bạn bè” này rồi.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.