TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

008 nói không biết bao nhiêu lời, mất cả năm phút mới dỗ được Chu Lạc Du bình tĩnh lại.

【Tin tôi đi, lần này phần thưởng thật sự rất nhiều.】

Chu Lạc Du khẽ thở ra một hơi, vỗ nhẹ lên mặt: “Vậy tôi phải làm gì?”

【Mau tới xem kịch, lát nữa tôi bảo làm gì thì làm nấy.】

Cậu đáp khẽ, rồi chạy nhỏ qua.

Lúc này, đám đông chưa quá đông, Chu Lạc Du nén cảm giác xấu hổ chen lên hàng đầu. Vừa lúc nghe thấy Bạc Cận Dạ đang mắng chửi hai người còn lại.

Cậu quan sát một vòng, phát hiện mọi người xung quanh đều mang vẻ hóng hớt, nhưng trong mắt lại vô hồn, như thể chưa tỉnh ngủ.

Có vài người mặc đồ công sở, đang đưa điện thoại lên tai nhưng lại không nói gì, như thể quên mất mình đang gọi điện.

Cậu biết chế độ NPC lại xuất hiện rồi. Giữa ban ngày nhìn thấy cảnh này, thật khiến người ta rợn tóc gáy.

Lúc này, Tề Việt và Bạc Cận Dạ cãi nhau, lời qua tiếng lại không ai kém ai.

Nhân lúc đó, Thẩm Khước Thừa bước tới định kéo tay Cố Yến Tuân: “Đừng để ý họ nữa, tôi đưa em về.”

Cố Yến Tuân nghiêng người tránh đi, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm: “Người nhà họ Cố đã đến rồi, không phiền tổng giám đốc Thẩm lo lắng.”

Chu Lạc Du đứng đối diện Cố Yến Tuân, bắt được khoảnh khắc ánh mắt lạnh lùng ấy thoáng hiện một tia chán ghét.

Cậu sững người, lại bắt đầu nghi ngờ — người như vậy thật sự sẽ yêu một kẻ suốt ngày gây rối như trong nguyên tác sao?

Bạc Cận Dạ và Tề Việt thấy hành động của Thẩm Khước Thừa liền lập tức ngừng cãi, thi nhau mời Cố Yến Tuân lên xe mình.

Đám người vây xem chia thành ba phe, đồng loạt hò hét cổ vũ, như đang giúp Cố Yến Tuân chọn xe.

【Tới rồi, chính là lúc này, hãy nói mấy lời mỉa mai kiểu “không biết tốt xấu” với nhân vật chính đi!】

Chu Lạc Du bấm ngón tay, cúi đầu: “Làm thế thật ổn sao, mấy lời tôi nói có tác dụng gì không vậy?”

【Kích tướng đấy! Đừng chần chừ nữa, chậm là lỡ thời cơ! Nói xong cậu chuồn luôn, họ có tìm được cậu đâu.】

Cậu thật muốn có viên sô-cô-la trấn tĩnh lại, tiếc là không mang theo đồ ăn vặt, đành thở dài: “Được rồi, tôi nên nói gì?”

【Tôi nói một câu, cậu lặp lại.】

Thẩm Khước Thừa và họ vẫn còn đang tranh nhau mời Cố Yến Tuân lên xe, thì trong đám người vang lên một tiếng hừ lạnh.

Cả bốn người, kể cả Cố Yến Tuân, đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy một chàng trai trắng như phát sáng trong đám người, hai tay khoanh trước ngực, cằm hơi hất lên, dáng vẻ kiêu ngạo và không thèm để tâm.

Chu Lạc Du thoáng hoảng hốt khi bị nhìn, nhưng lập tức giả vờ bình tĩnh mà ngạo nghễ nói: “Cậu ta như cục nước đá, lạnh lùng cứng nhắc, kiểu người này dù có đối xử tốt đến đâu cũng chẳng ấm lên được đâu, chẳng bao giờ đặt ai vào mắt cả. Thay vì lãng phí thời gian, chi bằng đổi đối tượng mà lấy lòng đi.”

Khóe miệng cậu giật nhẹ, chỉ muốn chui xuống đất trốn đi.

Cái câu này 008 moi từ đâu ra vậy.

“Cậu chắc mấy lời này có tác dụng thật à?”

【Có mà! Cậu nhìn nét mặt Cố Yến Tuân đi!】

Cậu khẽ liếc sang — thật sự có khác.

Lúc này, vẻ mặt Cố Yến Tuân không còn vẻ lạnh lẽo vô tri thường thấy nữa, mà trong mắt như nổi lên chút sinh khí khó tả.

7

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.