TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Vương Tranh sững người khi cầm tờ tiền: “Đội phó Tiêu, cô ấy có vẻ rất lịch sự.”

Tiêu Ngũ suýt chút nữa bị cậu ta chọc cười: “Vậy tôi lịch sự đánh cậu một trận rồi phế cậu đi, được không?”

Vương Tranh lập tức nín thinh.

Một người công nhân hơi gù, trông khá già đang ngồi dưới đất hút thuốc, Diệp Tiểu Nhu cúi người về phía ông lão, đặt bao thuốc vào tay người công nhân — trong bao thuốc chỉ còn nửa bao, cô đã cho vào trong đó hai tờ 100 tệ (~669,6 nghìn VNĐ).

“Chú Trương ơi, sau này chú nhớ bớt hút thuốc lại, mua nhiều đồ ăn ngon và yêu thương bản thân hơn nhé.”

Ông lão ngập ngừng cầm lấy điếu thuốc, khi ông ngẩng đầu lên, cả Tiêu Ngũ và Vương Tranh đều nhìn thấy đôi mắt của ông đã già nua và đυ.c ngầu, một bên mắt đã mù.

“Nhóc con, cháu phải đi rồi à?”

“Vâng.” Diệp Tiểu Nhu chỉ hai người phía sau: “Có người tới đón cháu, bọn họ sẽ giới thiệu cho cháu một công việc mới, cảm ơn chú vì đã cho cháu một cái lều.”

Những nếp nhăn hiện rõ khi ông lão nở nụ cười: “Có công việc mới thì tốt, cô gái xinh đẹp như cháu hãy tìm một công việc nhẹ nhàng, thế thì mới có một cuộc sống tốt hơn.”

Diệp Tiểu Nhu khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Rồi cháu sẽ còn về giúp chú bê gạch.”

“Không cần, không cần đâu, nhóc con, một khi đã rời đi thì đừng quay lại.”

Tiêu Ngũ đã có phần mất kiên nhẫn, anh ta không biết thầy vì sao lại để cho mình đi tìm một cô gái như vậy, nhưng trong tay anh ta còn bận rộn rất nhiều việc, thật sự chẳng dư thời gian để xen vào chuyện của người khác.

Anh ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, còn phải tranh thủ quay trở lại cục cảnh sát.

Diệp Tiểu Nhu khá hợp tác, cô cầm theo đồ đạc của bản thân rồi lên xe cùng họ.

Tiêu Ngũ liếc cô gái ngồi ở ghế sau, nhận thấy cô có vẻ hơi khác so với lúc nãy.

Cô không thay quần áo bảo hộ, mà chỉ quay lại lấy một chiếc túi xách, bên cạnh vẫn còn chiếc mũ bảo hộ màu vàng từ công trường trông rất buồn cười, đôi mắt cụp xuống, từ mũi đến cằm bám đầy bụi. Nhưng nửa trên khuôn mặt của cô gái rất sạch sẽ, làn da trắng đến bất ngờ.

Lúc này bọn họ mới phát hiện cô gái này xinh đẹp đến lạ thường, mặc dù trên mặt phủ đầy bụi đất, nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì có thể sẽ nhận ra:

Trong một công trường toàn một đám đàn ông sống bằng nghề lao động chân tay, cô giống như một con thỏ chui vào hang sói đực, nhưng ngoại trừ hơi bẩn và hơi chật vật ra, ít nhất cô vẫn ngồi ở đây một cách nguyên vẹn.

Vương Tranh thận trọng hỏi: “Đội phó Tiêu, chúng ta nên quay lại chi đội, hay là …”

“Sao tôi biết.” Tiêu Ngũ nói với vẻ khó chịu, thầy chỉ dặn anh ta đi tìm người, còn sau khi tìm được thì sao? Chẳng lẽ đưa cô ta về chăm sóc? Đùa nhau à, anh ta không muốn chọc phải một ‘quả bom’ như vậy đâu.

“Thiệu Lương Vỹ bảo anh tìm tôi để làm gì? Xem tôi sống có tốt không? Có còn gây rắc rối hay không?” Diệp Tiểu Nhu chợt mở miệng hỏi.

Tiêu Ngũ bỗng nhìn về phía cô: “Cô biết tôi?”

“Hai năm trước, có lần tôi liên lạc với Thiệu Lương Vỹ, lúc đó chú ấy vẫn chưa nghỉ hưu. Chú ấy nói bản thân có một cậu học trò coi như con nuôi, từ nhỏ đã lập chí trở thành một cảnh sát hình sự giỏi. Song, anh ta không có tài phá án, thà làm một luật sư hoặc công chức còn hơn… Nhưng tính tình người này còn ương bướng hơn cả chú ấy nên nhất quyết giấu giếm mọi người thi vào học viện cảnh sát, lúc đó hẳn là anh còn đang thực tập ở cấp cơ sở, rồi sau đó được chuyển đến thành phố C khi Thiệu Lương Vỹ sắp về hưu, hiện giờ… chắc anh đang ở đội cảnh sát hình sự rồi.”

Vương Tranh: “Làm sao cô biết…”

Diệp Tiểu Nhu liếc Vương Tranh và nói: “Chức vụ của anh thấp hơn anh ta… Với độ tuổi hiện tại của đội phó Tiêu, chưa chắc đã có khả năng lên chức đội trưởng. Chẳng lẽ gần đây anh không bận phá vụ án nào? Chứ không thì làm sao có thời gian rảnh tới quản một người bé nhỏ như tôi.”

“Cô!” Khóe miệng Tiêu Ngũ giật giật, nhưng ngoài dự đoán, anh ta lại không mất bình tĩnh, chỉ hừ lạnh rồi nói: “Cô cho rằng làm cảnh sát dễ dàng lắm sao? Mỗi ngày đều nhàn rỗi để quan tâm tới mấy chuyện nhỏ này của cô?”

“Dĩ nhiên là không dễ dàng rồi.” Diệp Tiểu Nhu nói thầm: “Nếu không thì anh cũng sẽ không đến mức ba ngày rồi chưa cạo râu.”

Nghe thế, Vương Tranh phá lên cười.

“Cậu cười cái gì?” Tiêu Ngũ nổi giận mắng cấp dưới, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Thiệu Lương Vỹ, đúng lúc này Giám đốc Châu lại gọi điện tới.

Vì tính đặc thù của vụ án và việc báo chí đưa tin dày đặc, lãnh đạo tức giận đến mức suýt đập bàn, bắt họ phải giải quyết vụ án trong thời hạn. Lúc này cấp trên gọi điện nhất định cũng không có lời gì hay, nên Tiêu Ngũ vội vàng ra khỏi xe để nghe điện thoại.

Trong xe chỉ còn lại Vương Tranh và Diệp Tiểu Nhu, Vương Tranh đột nhiên nói: “Đội phó Tiêu của chúng tôi thật ra rất giỏi, trước đây anh ấy đã phá được mấy vụ án lớn, chúng tôi là cảnh sát hình sự, nếu không gặp may thì thực sự cũng chẳng sống được bao lâu… À mà, thuốc lá của tôi cũng không đắt đến thế đâu, hơn nữa vẫn còn nửa gói, cô đưa tôi 10 tệ (~33,5 nghìn VNĐ) là được rồi, cô có WeChat không? Tôi sẽ trả lại cho cô 40 tệ (~133,9 nghìn VNĐ).”

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.