TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán gì đó, nhưng cô gái dường như không hề hay biết, cầm xà phòng lên chà đi chà lại hai cánh tay đầy bụi, bên cạnh là chiếc nón bảo hộ màu vàng.

Tiêu Ngũ đã chụp một bức ảnh và gửi cho Thiệu Lương Vỹ, Thiệu Lương Vỹ ngay lập tức nhắn lại: Đưa con bé đi khỏi đấy ngay lập tức.

“Diệp Tiểu Nhu?”

Vương Tranh gọi thử nhưng người kia vẫn im lặng.

Đôi mắt của Tiêu Ngũ trầm xuống, anh ta đột nhiên nói: “Số hiệu **375991 ra khỏi hàng!”

Bóng người kia khựng lại, tiếng ống nước bắn tung tóe cũng ngừng theo.

Diệp Tiểu Nhu quay người lại.

Khuôn mặt của cô phủ đầy bụi như bộ đồ lao động trên người, phần tóc mái bù xù trên trán gần như che mất nửa khuôn mặt, khiến toàn thân cô mang lại cảm giác bẩn thỉu.

Quả thực giống như một con chó hoang lấm lem bụi đất sống tại công trường.



—— Cho dù người ta thấy nó đáng thương thì họ cũng chỉ quẳng cho nó chút thức ăn, chứ tuyệt đối không lại gần bởi vì ngại bẩn.

Cô gái này khác xa với những gì họ đã tưởng tượng, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Thứ mà Tiêu Ngũ gọi vừa rồi là số hiệu của Diệp Tiểu Nhu trong trại giam, mọi tù nhân đều rất nhạy cảm với điều này, nhưng khi cô chậm rãi quay người lại, vòng eo mảnh khảnh và bờ vai của cô ưỡn thẳng, hoàn toàn không giống người mang phản xạ có điều kiện đối với con số này.

Tóc của Diệp Tiểu Nhu hẳn là sáng màu tự nhiên, gần với màu nâu sẫm, dài vừa phải chứ không ngắn, xõa trên vai, mang đến một cảm giác hết sức dịu dàng dưới ánh hoàng hôn.

Tuy nhiên, trái ngược với cái tên của mình, cô gái trẻ này chắc chắn không hề dịu dàng.

“Tôi không gọi cảnh sát.” Ánh mắt cô lướt qua Tiêu Ngũ và Vương Tranh rồi dừng lại trên người quản đốc, giọng nói hơi khàn, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự trẻ con, “Cho dù bọn họ đã cố gắng cưỡиɠ ɧϊếp tôi.”

… Làm thế nào mà cô gái này biết những gì quản đốc vừa nói ở một khoảng cách xa như vậy? Nhưng quản đốc hiển nhiên không ý thức được điều này, sắc mặt ông ta thay đổi rồi nói: “Cô… thiếu chút nữa thì cô đã gϊếŧ bọn họ còn gì, người phải báo cảnh sát cũng nên là bọn họ mới phải!”

Diệp Tiểu Nhu nhún vai, chậm rãi giơ hai tay lên và làm một động tác thể hiện sự yếu đuối điển hình khi đối mặt với cảnh sát: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã quá phòng thủ, các anh có thể còng tay tôi… nhưng trước khi đưa tôi đi, các anh có thể yêu cầu họ tính tiền công cho tôi được không?”

Dù gì thì ở trại giam cũng có căn tin cần đến tiền mà.

“Hiểu lầm hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải tới bắt cô, hơn nữa chuyện này cô mới là người bị hại.”

Vương Tranh trừng mắt nhìn quản đốc, khiến ông ta không dám lên tiếng.

“Không phải tới bắt tôi?”

“Cô không phạm tội gì, chúng tôi đương nhiên sẽ không bắt cô. Có người muốn chúng tôi tìm cô, đi theo tôi, trên đường chúng ta sẽ nói chuyện.” Tiêu Ngũ chỉ vào quản đốc rồi nói: “Này anh, bảo kế toán chỗ các anh tính tiền công cho cô ấy đi.”

Người quản đốc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm khi đuổi được một người ‘gây rắc rối’ như vậy, ông ta nhanh chóng bỏ tiền túi của mình ra trả cho cô.

Diệp Tiểu Nhu ngoan ngoãn lạ thường, nhưng khi Tiêu Ngũ và Vương Tranh nhìn thấy hoàn cảnh sống của cô, ngay cả hai người đàn ông sống cẩu thả cũng không tránh khỏi lau mồ hôi.

Bởi vì sự việc ‘cưỡиɠ ɧϊếp chưa thành’, Diệp Tiểu Nhu bị những người phụ nữ khác trong lán đuổi ra ngoài. Hành lý của cô chỉ bao gồm một cái túi và hai bộ quần áo, chúng bị ném xuống con đường bê tông lầy lội bên ngoài. Trước mắt, căn lều tạm bợ, đơn sơ này chính là ‘tổ ấm’ của cô.

Tiêu Ngũ lắc đầu, nói thầm: “Đây đúng là nơi mà chó cũng không muốn ở.”

Vương Tranh nói: “Đội phó Tiêu, chó mà anh nói là chó nhà được nuôi làm thú cưng. Chứ chó hoang bên ngoài có một cái ổ như này đã là may mắn lắm rồi.”

Vậy thì chuyện Diệp Tiểu Nhu đã ‘sống’ ở nơi này trong hai tháng, là may mắn hay bất hạnh?

Cô gái này cũng thật khổ, rõ ràng vụ án không liên quan gì đến mình, những người khác đều được lật lại bản án, nhưng cô ấy lại là người duy nhất bị vướng vào đó tới nửa năm.

Dù có thể xóa án tích nhưng phụ nữ từng ngồi tù vẫn phải chịu ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống sau này.

Diệp Tiểu Nhu xách theo túi của mình đi ra ngoài, dưới ánh mắt phức tạp của hai người, cô nói: “Tôi dọn đồ xong rồi.”

Bất chợt nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: “Anh cảnh sát, anh có thuốc lá không?”

“Cô biết hút thuốc?”

Đôi mắt của Tiêu Ngũ đã hiện lên ẩn ý “mặc dù không phạm tội gì, nhưng cô ta quả nhiên là một cô gái bụi đời, biết cả hút thuốc uống rượu”, còn Vương Tranh đứng bên cạnh đã rút bao thuốc lá trong túi ra.

“Cảm ơn.” Diệp Tiểu Nhu trực tiếp nhận lấy cả bao, sau đó từ trong đống tiền lấy ra một tờ 50 tệ (~167,4 nghìn VNĐ) đặt vào trong tay anh chàng.

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.