TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

“Tôi tìm thấy những thứ này ở đây. Chúng còn chưa bị phát hiện và dọn dẹp nên chắc là mới chưa được bao lâu.”

Dương Viêm nhìn vết máu và lông thú đã khô lại từ bao giờ, im lặng hồi lâu mới thấp giọng gọi tên cô: “Diệp Tiểu Nhu.”

“Huh?”

“Làm sao mà cô tìm ra được nơi này?”

Diệp Tiểu Nhu dừng lại vài giây rồi nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi đều có thể tìm được.”

Phải, chỉ cần cô muốn tìm.

Cô dành một ngày và đến đây từ lúc bình minh, cô cẩn thận quan sát từng ngóc ngách mà cảnh sát không chú ý đến, những người không bị họ lục soát và thẩm vấn, những manh mối nhỏ bé mà họ đã bỏ qua, cô viết hết xuống từng cái một.

Dương Viêm không hỏi nữa, từ trong túi móc ra một đôi găng tay, đeo vào rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra xác chú mèo.

“Hung thủ trong các vụ án gϊếŧ người chặt xác là kẻ có chút ít kinh nghiệm về y học, nếu không thi thể sẽ trông rất lộn xộn. Báo cáo khám nghiệm tử thi trong hai vụ án trước đó cho thấy hung thủ không quá quen thuộc với kỹ thuật chặt xác nạn nhân, nhưng hắn cũng có một số kinh nghiệm nhất định. Bởi vậy trước khi nạn nhân đầu tiên bị gϊếŧ, chắc chắn hung thủ đã có những nạn nhân khác, là động vật hoặc con người.”

Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, nói: “Sở dĩ hung thủ không phạm tội ở gần đó, là vì du͙© vọиɠ của hắn đối với Lâm Y Y vẫn chưa nguôi ngoai, cho nên hắn mới dùng động vật thay thế nạn nhân để thỏa mãn du͙© vọиɠ bệnh hoạn của mình.”

Dương Viêm đối đãi với xác của những con vật nhỏ đó rất cẩn thận, trong lúc nhất thời, Diệp Tiểu Nhu thậm chí còn cảm thấy khi kiểm tra bộ lông của những con vật đó, anh đều làm rất tinh tế và tỉ mỉ.

Tựa như anh không đành lòng để những sinh vật yếu đuối đã bị gϊếŧ hại đó lại bị tổn hại lần nữa.

“Còn phát hiện được gì khác không?”

“Anh còn nhớ ai đã phát hiện ra vụ án thứ hai trước không?”

Dương Viêm nhíu mày.

Diệp Tiểu Nhu biết anh đang suy nghĩ gì, cô cũng không quấy rầy, mãi đến mấy giây sau, Dương Viêm mới đứng dậy nói: “Là chú chó ấy.”

“Đúng vậy, hồ sơ hiện trường lần thứ hai có đề cập, sau khi người nhà nạn nhân gọi cảnh sát, cảnh sát vốn không có ý định phá cửa, chính là chú chó của một hộ gia đình ở tầng trên đứng sủa trước cửa phòng nạn nhân đã khiến họ quyết định đột nhập vào ngay. Và người đàn ông ở tầng bốn cũng nói rằng chó của ông ta đã dừng lại trước cửa nhà nạn nhân và sủa không chỉ một lần trong suốt hai tháng. Tôi không tin người đàn ông ở tầng trên không hề nghi ngờ về người ở tầng dưới.”

Mũi của loài chó nhạy cảm hơn con người rất nhiều, cho dù cánh cửa kia có ngăn cách mùi hôi thối của xác chết trong phòng, chỉ cần chú chó kia ngửi được, và nếu chủ của nó dắt nó lên lầu mỗi ngày, chú chó kia chắc chắn ngày nào cũng ngửi thấy, thậm chí ngày nào cũng đứng trước cửa tầng bốn và sủa không ngừng nghỉ, nhưng phải đến hôm đó cảnh sát ghé tầng bốn thì người này mới “tình cờ” đi xuống cùng con chó và giúp họ phá cửa.

“Ông ta nhất định đang giấu diếm điều gì.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Lên lên xuống hàng ngày như vậy, chắc chắn người đàn ông này không thể không biết dưới lầu có cô gái sống một mình.”

Hơn nữa, cô gái sống một mình ấy đã gần hai tháng không ra khỏi nhà.

Dương Viêm nói: “Chuyện này nên để Tiêu Ngũ đi tìm hiểu.”

Thấy anh quay lưng bỏ đi, Diệp Tiểu Nhu vội vàng đi theo, nhưng cô lại quên mất mình đang mang một chiếc giày không có dây buộc, vừa rồi đi bộ thì không sao, nhưng lần này đang sốt ruột thì giày của cô đã tuột ra khỏi chân, khiến cô vô tình bị vấp ngã.

Diệp Tiểu Nhu kêu lên, lao người về phía trước.

Có lẽ vì quá ngạc nhiên và xấu hổ nên cô không hề chú ý đến việc Dương Viêm đưa tay ra từ lúc nào, cô đã ngã vào vòng tay anh.

Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí bị mùi thơm nhàn nhạt của người đàn ông che lấp, sau đó hơi thở ấm áp từ ngực người đàn ông phả tới.

Diệp Tiểu Nhu cảm thấy hoảng sợ, lập tức muốn đứng thẳng.

Dương Viêm khẽ cau mày, nhìn cô: “Có gì phải vội?”

Lúc này Diệp Tiểu Nhu mới ý thức được vừa rồi hai tay của cô vô thức nắm lấy cánh tay của anh, còn nắm rất mạnh, tệ hơn nữa là tay phải của cô vẫn đang nắm lấy chỗ bị thương của anh.

“Xin lỗi! Vết thương của anh… không sao chứ?”

Dương Viêm cử động cánh tay trái, cảm thấy bất lực: “Nhờ ơn của cô mà tôi đã rét vì tuyết lại giá vì sương[4] lần nữa.”

[4]rét vì tuyết lại giá vì sương: ví với hết cái khổ này lại đến cái khổ khác. Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nói: “… Xin lỗi anh nhiều.”

Dương Viêm cúi xuống nhìn đôi giày của cô, chắc hẳn đôi giày cô mang có kiểu dáng phải của ba năm về trước, là đôi giày vải màu trắng đã được giặt đến bạc màu, một chiếc giày bị tuột dây, nhàu nát dưới chân, trông rất đáng thương.

2

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.