TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Lão Mã vừa nhìn thấy đã lập tức trả lời: “Tay nghề này vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp, nếu bị buộc như vậy trong thời gian dài, anh chàng xui xẻo kia chắc có lẽ sẽ không giữ được ngón tay cái, tôi đoán có phải là do cô bé Tiểu Nhu làm?”

Lầm Linh trả lời: “Anh đoán không sai, bây giờ sếp đang đi cùng với Tiểu Nhu, để lại em một mình bơ vơ cùng với tên đàn ông xấu xa chuyên theo dõi phụ nữ này, mọi người nói xem em có nên học theo cậu ấy cứ đánh tên này trước rồi tính sau?”

Lão Mã: “Không cần đánh cho nó phục, chỉ cần giẫm một phát là được. Thắt lưng còn chưa thắt xong, thằng oắt con này chắc chắn đã làm nhiều chuyện tục tĩu lắm đây.”

Diêm Tiêu Tiêu: “Phế nó cho rồi, mẹ nó biếи ŧɦái chết đi được.”

Cũng may Lâm Linh vẫn còn chút lý trí, cô ấy vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ cảnh sát đến xử lý.

Diệp Tiểu Nhu dẫn Dương Viêm đi qua hai con hẻm nhỏ, đèn đường dần dần sáng lên.

Thật ra cô cảm thấy mặt Dương Viêm cứ âm u, rõ ràng là tâm trạng không mấy hứng thú, nhưng cô không hiểu lý do tại sao, chẳng lẽ tức giận vì cô một mình ra ngoài điều tra mà không báo cáo cho anh?

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là manh mối cô phát hiện ra có ích hay không.

Suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng trước: “Nghi phạm chắc chắn rất quen thuộc với khu phố này. Sau khi gϊếŧ hại nạn nhân, hắn vẫn luôn trốn trong nhà nạn nhân và còn ở lại đó vài ngày, hắn rất giỏi trốn tránh, tại hiện trường không để lại nhiều bằng chứng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hung thủ vẫn cần phải nhai để sống, nên sáng sớm tôi ghé qua và đi dạo quanh các quán ăn gần đây, mấy quán ăn hay xe đẩy bắt đầu bán từ sớm tinh mơ, bán hết rồi dọn quán thường sẽ tương đối phù hợp với hung thủ nhất. Có một người bán bánh bao ăn sáng đã nói với tôi một chuyện, tôi nghĩ có thể sẽ liên quan đến vụ án.”

Thấy Dương Viêm không hỏi gì, Diệp Tiểu Nhu lại nói tiếp: “Tôi hỏi bác ấy hai tháng trước có gặp người nào trông có vẻ kỳ lạ hay không, bác ấy nói có một người khiến mình ấn tượng rất sâu sắc, mỗi lần nhìn thấy người nọ, hắn đều đội mũ che gần hết khuôn mặt, trên người mặc bộ đồ đen bẩn thỉu lại hôi hám cứ như âm hồn vậy, nhưng bác ấy chỉ gặp qua một hai lần thôi…”

“Vậy thì sao?”

“Đúng là không sao hết, nhưng tôi có tìm thấy một vài thứ.” Diệp Tiểu Nhu nói xong liền dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh ăn cơm chưa?”

Dương Viêm cũng dừng lại nhìn cô: “Sao vậy? Cô đói rồi?”

“Không, tôi chỉ đang lo tối nay anh sẽ bị ảnh hưởng tới khẩu vị.”

Diệp Tiểu Nhu nói xong liền chỉ tay vào một góc phía trước, cô nói: “Dù sao tối nay tôi cũng không ăn nổi thứ gì nữa rồi.”

Nơi cô chỉ là một góc thông vào bức tường của một ngôi nhà gỗ thấp tầng trong một con hẻm, ở đó có một cái lán, trông hơi giống nơi những gia đình nghèo thường đặt những chiếc bếp củi kiểu cũ để sưởi ấm hoặc nấu nướng. Bên dưới nhà kho tối đen như mực, khi đến gần hơn có thể ngửi thấy một mùi khó chịu bốc ra trong không khí.

Mùi hương đó không hề xa lạ với Dương Viêm.

Dương Viêm dừng bước, hai người đứng cạnh nhau trong góc tối nhìn về phía đó.

“Đối với tên sát nhân đó, có lẽ cái mà chúng ta gọi là nạn nhân thứ hai thực chất đối với hắn ta mà nói không hẳn đã là nạn nhân thứ hai.” Giọng nói của Diệp Tiểu Nhu dần dần trầm xuống, lộ ra chút buồn bã: “Có lẽ đối với hung thủ, đó chỉ là một trong những thi thể yêu thích trong vô số xác chết mà hắn đã từng xử lý, vì vậy hắn mới quay lại nhiều lần sau khi nạn nhân chết…”

Bước vào phòng của nạn nhân, ngửi mùi hôi thối của thi thể cô ấy trong không khí, chạm vào khuôn mặt vốn đã lạnh băng của cô ấy, còn có mái tóc mà hắn đã giật xuống từng sợi một.

Tuy nhiên một ngày nọ, khi thi thể của nạn nhân bị phát hiện, hung thủ không thể đi nhìn ‘thứ’ chỉ thuộc về mình vào mọi lúc nữa, ham muốn và tức giận mãnh liệt khiến hung thủ không thể trút giận nên hắn chỉ đành rúc trong một góc khuất nào đó, nơi có thể nhìn thấy được cửa sổ của căn phòng, tàn nhẫn gϊếŧ chết từng con vật nhỏ trong tay hắn, dùng thi thể và máu của chúng để xoa dịu những ham muốn đồϊ ҍạϊ không được thỏa mãn của mình.

“Tôi đã tìm thấy công nhân bảo vệ môi trường đang dọn dẹp trong khu vực này, có một ông lão nói rằng ông đã thấy rất nhiều xác mèo hoang gần đây, cứ dọn dẹp mấy ngày là lại phát hiện ra. Ông ấy không báo cảnh sát mà chỉ đốt xác của những con mèo hoang đó.”

Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, từ hướng này, cô có thể nhìn thấy phía xa xa là cửa sổ của nhà nạn nhân thứ hai.

2

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.