TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Màn kịch quỷ dị, kỳ lạ

Lâm Lang vừa ngồi xuống, chuẩn bị ăn cá nướng trong quán thì mới phát hiện mình và chú mèo trắng nhỏ đã "nổi tiếng".

Tiểu Tụng kích động đưa điện thoại dí sát vào trước mặt cô: “Chị! Chị ngầu quá trời luôn!”

Lâm Lang vội né qua, ánh mắt mới lần nữa nhìn vào màn hình.

Chỉ thấy trong video, cô vừa hô “bắt trộm”, vừa chạy như bay về phía gã đàn ông mặc áo hoodie đen.

Chú mèo trắng thì chặn đường tên trộm, còn cô thì mạnh mẽ tung một cú đá thẳng khiến hắn ngã lăn ra đất.

Khoảnh khắc oai phong ấy, đừng nói dân mạng, ngay cả cô xem lại cũng muốn tự vỗ tay tán thưởng.

Phần bình luận dưới video quả thật náo loạn.

[Trời ơi, quá ngầu luôn! Chị tôi đấy!]

[A a a nữ nhân trong nữ nhân! Nữ thần bá đạo! Chị đại của mọi chị đại!]

[Gì mà nữ sinh yếu đuối? Rõ ràng là cực phẩm soái tỷ mà!]

[Mèo trắng này cũng quá lợi hại! Cô gái vừa kêu là nó xông lên ngay! Quá thông minh!]

[Nhìn quen quá... Lâm Lang đó à?]

[Biết cô ấy không? Chỉ điểm cái coi, tui muốn làm fan của chị ấy a a a!]

[Chỉ điểm nè @Người trò chuyện với thú cưng - Lâm Lang]

...

Bình luận khen ngợi quá trời quá đất, khiến Lâm Lang cũng đỏ cả mặt.

Cô vội lướt xuống, định lảng sang chuyện khác.

Không ngờ...

Video tiếp theo cũng là cô!

Và tiếp nữa... vẫn là cô!

Tiêu đề thì cái nào cũng giật gân, câu view khủng!

Lâm Lang bất lực nhìn Tiểu Tụng: “Em lướt bao lâu rồi vậy?”

Tiểu Tụng sung sướиɠ like từng video một: “Cũng không nhiều lắm, chắc tầm... mười mấy cái thôi ha.”

Ngay sau đó, cô nàng đập bàn tiếc nuối: “Chết rồi! Lúc đó sao em không nhanh tay hơn chứ! Giá mà em giơ điện thoại lên quay từ đầu, chắc quay rõ hơn mấy đứa kia!”

Lâm Lang: “...”

Cái đó... thật ra cũng không cần thiết đâu.

---

Tầm hai giờ chiều, sau khi ăn xong cá nướng, Lâm Lang và Tiểu Tụng rời khỏi quán.

Chú mèo trắng đã chờ ngoài từ lúc nào.

Vừa thấy hai người, nó lập tức "meo meo meo" chạy tới, quấn quýt quanh chân họ không rời.

"Cá cá cá! Tôi muốn cá nướng!"

"Cho tôi cá nướng thơm phức!"

Tiểu Tụng suýt nữa vấp ngã vì nó, nhưng không giận, chỉ lắc đầu cười, đưa phần cơm thừa còn lại cho Lâm Lang.

“Đừng gấp, đừng gấp.” Lâm Lang dỗ dành: “Tụi tôi mua rất nhiều, đủ cho cậu ăn no nê luôn. Ăn xong rồi, tôi dẫn cậu về nhà tôi nhé?”

Vừa nói, cô đẩy xiên cá đã nguội tới trước mặt mèo trắng.

Nhìn nó có vẻ đã đói lả.

Mùi cá vừa đưa tới, nó lập tức nhào tới ăn ngấu nghiến.

Một lúc lâu sau, ăn gần hết nửa con cá, nó mới nhớ lại điều Lâm Lang nói lúc trước.

"Nè, vừa rồi cậu nói gì ấy nhỉ?"

Lâm Lang mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói, ăn xong rồi thì về với tôi nhé?”

Cô nhận ra, chú mèo nhỏ này chắc lang thang đã lâu, thường xuyên bị bắt nạt.

Bụng lép xẹp, người thì bẩn thỉu.

Có lẽ nó hay phải bới rác tìm đồ ăn, nhưng chẳng bao giờ được no bụng.

Giờ thì nổi tiếng trên mạng rồi.

Sắp tới, kiểu gì cũng sẽ có nhiều người tìm đến, muốn nhận nuôi nó, thậm chí lợi dụng nó để tạo kênh thú cưng nổi tiếng.

Nhưng họ có thật lòng yêu thương nó hay không, Lâm Lang không dám chắc.

Nhưng cô biết rõ, tình yêu đó, chắc chắn không đơn thuần.

Đã vậy, chi bằng cô là người mang nó về.

Nghĩ đến đây, Lâm Lang lại mỉm cười nhìn mèo trắng:

“Sao nào? Không muốn hả?”

Mèo trắng chớp chớp mắt, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cá.

Chỉ là động tác đã chậm lại, không còn vội vã như ban nãy.

Một lúc sau, ăn xong hơn nửa con cá, nó liếʍ móng vuốt rửa mặt, vừa như đang cân nhắc vừa lẩm bẩm: "Aiya, tôi thì vốn thích cuộc sống tự do lắm, nhưng mà... Nếu cậu đã nhất quyết muốn cung phụng tôi, vậy... cũng được thôi!"

Lâm Lang dở khóc dở cười, đành gật đầu cảm ơn "miêu chủ tử" đã ban ân.

Cô cất cá nướng còn lại, mua thêm l*иg vận chuyển thú cưng và hai phần đồ ăn, rồi cùng Tiểu Tụng gọi xe chuyên dụng đưa thú cưng về khu căn hộ.

“Chị Lâm Lang, vậy em về trước nha!”

Vừa xuống xe, Tiểu Tụng vẫy tay tạm biệt hai người: “Giọt Sương chắc đang đợi em, lúc nào rảnh em lại qua chơi nhé.”

Lâm Lang gật đầu.

Nhìn Tiểu Tụng lên lầu, cô mới dắt theo mèo trắng về phía toà nhà mình.

Không ngờ, dưới lầu...

Lại có một người quen đang đợi.

---

“Chị! Sao giờ mới về?” Một thanh niên ngồi dưới cửa đơn nguyên thấy cô liền đứng dậy, vừa dụi mũi vừa quấn áo lại, tiến tới gần: “Em chờ chị gần nửa ngày rồi đấy, chị đi đâu chơi vậy?”

Nói rồi, hắn hít hít mũi, chợt nói: “Ơ kìa, cá nướng hả? Trời lạnh thế này mà chị còn thong thả ra ngoài ăn ngon? Đúng là có chị ruột như chị cũng tuyệt thật đó!”

Lâm Lang nhìn hắn không cảm xúc, em trai ruột của nguyên chủ, Lâm Tĩnh Xuân.

Mười chín tuổi, bỏ học, không đi làm.

Từ nhỏ đến lớn chẳng làm được việc gì ra hồn, lại còn được cha mẹ nuông chiều quá mức, thành ra hư hỏng.

Nhà thì nghèo, bố mẹ kiệt quệ, vậy mà cậu em này cứ suốt ngày đòi tiền chị gái để sống qua ngày.

Nghĩ đến đây, Lâm Lang khẽ cười lạnh.

Đáng tiếc thay, nguyên chủ đã qua đời.

Cô ấy từng bất chấp mọi khó khăn, cố gắng thoát khỏi gia đình trọng nam khinh nữ, vất vả gây dựng sự nghiệp, vậy mà cuối cùng vẫn không tránh được bị chính người nhà hút cạn.

Chết đi trong sự cô độc, lại còn bị người đời chỉ trích.

Lâm Lang hít sâu, lòng đau thay cho nguyên chủ.

Thấy cô không nói lời nào, Lâm Tĩnh Xuân xông lên định giật lấy túi đồ ăn trong tay cô.

“Mẹ nó, đứng ngẩn người làm gì? Em sắp chết đói rồi! Đưa em ăn mấy miếng, rồi lát cho em ít tiền nữa, em ra ngoài ăn tiếp...”

Hắn kéo nhưng không giật được.

Túi đồ vẫn bị Lâm Lang giữ chặt, không nhúc nhích.

“Chị làm gì vậy?” Hắn cau mày: “Em đói! Em trai ăn chút đồ của chị thì sao?”

“Không được.” Lâm Lang ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng: “Đây là phần của thú cưng. Cậu không xứng.”

Mặt Lâm Tĩnh Xuân lập tức sầm lại: “Mẹ kiếp, cô láo thật đấy!”

Lâm Lang bước lên một bước.

Cơn giận của cô bốc cao đến mức chú mèo trắng trong l*иg không dám kêu, nhưng vẫn vô thức dựng lưng, xù lông gầm gừ với Lâm Tĩnh Xuân.

Xung quanh vang lên tiếng chó sủa.

Trong bụi cỏ có tiếng sột soạt, không biết là chuột, nhím hay rắn.

Trên bầu trời, lũ quạ đen “quạ quạ” bay vòng quanh khu chung cư, như đang chực chờ lao xuống.

Một cảnh tượng quỷ dị, kỳ lạ.

Lâm Tĩnh Xuân vừa định chửi tục, nhưng lời chửi nghẹn lại trong cổ.

Hắn trừng mắt nhìn Lâm Lang.

Ngay sau đó, hoảng sợ đến nghẹn tiếng!

Vì hắn thấy... đồng tử của Lâm Lang dựng đứng, ánh lên tia đỏ mờ mờ.

Giống như... yêu quái!

6

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.