0 chữ
Chương 72
Chương 72
Một lúc lâu.
Lộ Dữ mở miệng: "Tai nạn xảy ra trong quá trình phẫu thuật là do sai sót của tôi, tôi không có gì để bào chữa cả. Mọi trách nhiệm tôi xin gánh chịu một mình. Còn về những điều liên quan đến bác sĩ Dawn mà Lục tiên sinh muốn biết, xin thứ lỗi, tôi không thể tiết lộ."
Vì sai lầm của anh ta suýt chút nữa gây họa lớn, Lục Tây Kiêu không trực tiếp bắt anh ta đền mạng đã là đại từ bi rồi.
Lộ Dữ: "Hoàn toàn là do nguyên nhân cá nhân của tôi, không có ai chỉ thị tôi hãm hại Lục tiên sinh cả. Tôi và Lục tiên sinh cũng không thù không oán."
Ban đầu anh ta không chịu giúp Lục Tây Kiêu phẫu thuật, sau đó lại đột nhiên đồng ý, còn mắc phải lỗi sơ đẳng như vậy trong cuộc phẫu thuật.
Lục Tây Kiêu nghi ngờ anh ta có mục đích khác cũng là chuyện bình thường.
"Dù Lục tiên sinh có muốn truy cứu thế nào, tôi cũng không có lời nào để nói."
Sau đó lại cầu khẩn: "Nhưng Lục tiên sinh có thể nể tình bác sĩ Dawn đã cứu anh mà tha cho tôi một mạng được không?"
Anh ta không thể chết.
Lục Tây Kiêu dường như nghe thấy một câu chuyện cười, khóe miệng khẽ nhếch, thong thả nói: "Lời của bác sĩ Lộ tôi nghe không hiểu."
Ôn Lê tuy đã bảo Quách Tư Minh giấu thân phận của mình và nhờ Giang Ứng Bạch xóa bỏ mọi dấu vết cô từng xuất hiện ở bệnh viện, nhưng người có thể thay thế Lộ Dữ hoàn thành ca phẫu thuật một cách hoàn hảo, thì chỉ có Dawn.
Vì vậy, dù không điều tra thì Lục Tây Kiêu cũng biết ai đã cứu mình.
Anh cũng đoán được vị Dawn vốn phớt lờ số tiền lớn phí phẫu thuật, từ chối ra tay nhưng cuối cùng lại xuất hiện là vì Lộ Dữ.
Bởi vì nếu anh chết, Lộ Dữ cũng đừng hòng sống sót.
Lộ Dữ ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Lục Tây Kiêu, nói: "Tôi cần giữ mạng để làm một việc cho bác sĩ Dawn."
Lục Tây Kiêu dường như có chút hứng thú, nhưng chưa kịp hỏi kỹ thì lúc này có hai bóng người, một lớn một nhỏ bước vào cửa.
Ánh mắt Ôn Lê trước tiên rơi vào Lục Tây Kiêu đang ngồi đối diện với cửa lớn, tầm nhìn của cô và anh chạm nhau trong chốc lát.
Và Lục Tây Kiêu khi nhìn rõ người đến thì khẽ nheo mắt, ánh mắt u tối, dù không biểu lộ cảm xúc nhưng có thể thấy là không mấy hoan nghênh.
Nhưng khi người đến gần.
Lục Tây Kiêu vẫn mở lời trước: "Ôn tiểu thư."
Ôn Lê đáp lời: "Lục tiên sinh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể Lộ Dữ cứng đờ, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn sang, rõ ràng rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Ôn Lê.
Trong lòng Lộ Dữ nảy ra đủ loại suy đoán, trong chốc lát sự lo lắng, sợ hãi, căng thẳng, xấu hổ đan xen trong lòng.
Nhưng lại không dám hành động.
Lục Tây Kiêu khi nghe thấy giọng nói của Ôn Lê cũng khẽ ngây người trong chốc lát.
Giọng nói này, có chút quen thuộc.
Ngoài việc ở chỗ Ôn Lê, anh dường như còn nghe thấy ở đâu đó khác.
Hơn nữa trong ý thức của anh đối với giọng nói này có một cảm giác kỳ lạ.
Không thể nói rõ, giống như sự an tâm.
Trong lòng anh bối rối, lúc này phản ứng mạnh mẽ của Lộ Dữ lại cắt ngang suy nghĩ của anh, thu hút sự chú ý của anh.
Lục Tây Kiêu cúi đầu nhìn Lộ Dữ, lông mày khẽ nhướng, theo ánh mắt của Lộ Dữ nhìn về phía Ôn Lê đang đi đến trước mặt.
Và khi ánh mắt anh một lần nữa rơi vào người Ôn Lê, đã không còn sự lạnh lùng như lúc nãy, mà ngược lại còn có thêm một thứ gì đó khác.
Nhận ra Lục Tây Kiêu vẫn còn ở đó, Lộ Dữ cố gắng kìm nén cảm xúc dời mắt khỏi Ôn Lê.
Nhưng rõ ràng đã muộn.
Lục Tây Kiêu: "Bác sĩ Lộ quen Ôn tiểu thư?"
Lộ Dữ không nói gì, cũng không nhìn Ôn Lê.
Cho đến khi Ôn Lê phát hiện ra Lộ Dữ, cố ý nói với vẻ bất ngờ: "Bác sĩ Lộ Dữ? Thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây."
Lục Tây Kiêu tùy ý hỏi: "Hai người quen nhau?"
Ôn Lê: "Bạn bè."
Lộ Dữ lúc này mới tiếp lời: "Bạn bè…"
Bạn bè?
Lộ Dữ mở miệng: "Tai nạn xảy ra trong quá trình phẫu thuật là do sai sót của tôi, tôi không có gì để bào chữa cả. Mọi trách nhiệm tôi xin gánh chịu một mình. Còn về những điều liên quan đến bác sĩ Dawn mà Lục tiên sinh muốn biết, xin thứ lỗi, tôi không thể tiết lộ."
Vì sai lầm của anh ta suýt chút nữa gây họa lớn, Lục Tây Kiêu không trực tiếp bắt anh ta đền mạng đã là đại từ bi rồi.
Lộ Dữ: "Hoàn toàn là do nguyên nhân cá nhân của tôi, không có ai chỉ thị tôi hãm hại Lục tiên sinh cả. Tôi và Lục tiên sinh cũng không thù không oán."
Ban đầu anh ta không chịu giúp Lục Tây Kiêu phẫu thuật, sau đó lại đột nhiên đồng ý, còn mắc phải lỗi sơ đẳng như vậy trong cuộc phẫu thuật.
Lục Tây Kiêu nghi ngờ anh ta có mục đích khác cũng là chuyện bình thường.
"Dù Lục tiên sinh có muốn truy cứu thế nào, tôi cũng không có lời nào để nói."
Anh ta không thể chết.
Lục Tây Kiêu dường như nghe thấy một câu chuyện cười, khóe miệng khẽ nhếch, thong thả nói: "Lời của bác sĩ Lộ tôi nghe không hiểu."
Ôn Lê tuy đã bảo Quách Tư Minh giấu thân phận của mình và nhờ Giang Ứng Bạch xóa bỏ mọi dấu vết cô từng xuất hiện ở bệnh viện, nhưng người có thể thay thế Lộ Dữ hoàn thành ca phẫu thuật một cách hoàn hảo, thì chỉ có Dawn.
Vì vậy, dù không điều tra thì Lục Tây Kiêu cũng biết ai đã cứu mình.
Anh cũng đoán được vị Dawn vốn phớt lờ số tiền lớn phí phẫu thuật, từ chối ra tay nhưng cuối cùng lại xuất hiện là vì Lộ Dữ.
Bởi vì nếu anh chết, Lộ Dữ cũng đừng hòng sống sót.
Lộ Dữ ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Lục Tây Kiêu, nói: "Tôi cần giữ mạng để làm một việc cho bác sĩ Dawn."
Ánh mắt Ôn Lê trước tiên rơi vào Lục Tây Kiêu đang ngồi đối diện với cửa lớn, tầm nhìn của cô và anh chạm nhau trong chốc lát.
Và Lục Tây Kiêu khi nhìn rõ người đến thì khẽ nheo mắt, ánh mắt u tối, dù không biểu lộ cảm xúc nhưng có thể thấy là không mấy hoan nghênh.
Nhưng khi người đến gần.
Lục Tây Kiêu vẫn mở lời trước: "Ôn tiểu thư."
Ôn Lê đáp lời: "Lục tiên sinh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể Lộ Dữ cứng đờ, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn sang, rõ ràng rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Ôn Lê.
Trong lòng Lộ Dữ nảy ra đủ loại suy đoán, trong chốc lát sự lo lắng, sợ hãi, căng thẳng, xấu hổ đan xen trong lòng.
Nhưng lại không dám hành động.
Giọng nói này, có chút quen thuộc.
Ngoài việc ở chỗ Ôn Lê, anh dường như còn nghe thấy ở đâu đó khác.
Hơn nữa trong ý thức của anh đối với giọng nói này có một cảm giác kỳ lạ.
Không thể nói rõ, giống như sự an tâm.
Trong lòng anh bối rối, lúc này phản ứng mạnh mẽ của Lộ Dữ lại cắt ngang suy nghĩ của anh, thu hút sự chú ý của anh.
Lục Tây Kiêu cúi đầu nhìn Lộ Dữ, lông mày khẽ nhướng, theo ánh mắt của Lộ Dữ nhìn về phía Ôn Lê đang đi đến trước mặt.
Và khi ánh mắt anh một lần nữa rơi vào người Ôn Lê, đã không còn sự lạnh lùng như lúc nãy, mà ngược lại còn có thêm một thứ gì đó khác.
Nhận ra Lục Tây Kiêu vẫn còn ở đó, Lộ Dữ cố gắng kìm nén cảm xúc dời mắt khỏi Ôn Lê.
Nhưng rõ ràng đã muộn.
Lục Tây Kiêu: "Bác sĩ Lộ quen Ôn tiểu thư?"
Lộ Dữ không nói gì, cũng không nhìn Ôn Lê.
Cho đến khi Ôn Lê phát hiện ra Lộ Dữ, cố ý nói với vẻ bất ngờ: "Bác sĩ Lộ Dữ? Thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây."
Lục Tây Kiêu tùy ý hỏi: "Hai người quen nhau?"
Ôn Lê: "Bạn bè."
Lộ Dữ lúc này mới tiếp lời: "Bạn bè…"
Bạn bè?
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
