TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 71
Chương 71

Chưa đủ tuổi, không có bằng lái, vậy mà dám lái xe ra đường.

Ôn Lê lái xe, một mạch phóng nhanh.

Nhưng cô không đi thẳng đến nhà họ Lục mà đến một trung tâm thương mại. Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, chiếc xe mới hướng về phía nhà họ Lục.

Tại cổng phía đông nhà họ Lục, cậu bé đã sớm đợi ở đó, đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi, thỉnh thoảng lại xem điện thoại kiểm tra tin nhắn của Ôn Lê.

Khi Ôn Lê xuất hiện, cậu bé lập tức tiến lên, sợ mình quá nhỏ Ôn Lê sẽ không nhìn thấy.

Ôn Lê bước xuống xe, nhìn cậu bé với vẻ mặt rạng rỡ niềm vui, thầm nghĩ: Lục Tây Kiêu, anh tốt nhất đừng tự tìm cái chết!

Ôn Lê là người thù dai trả đũa, hơn nữa sự báo thù của cô còn gấp bội. Sức mạnh của bản thân cho phép cô có đủ tự tin để không cần bận tâm đến hậu quả, vì vậy dù là Lục Tây Kiêu, cô cũng không để vào mắt.

Kẻ nào đắc tội với cô, không một ai có thể thoát.

Trớ trêu thay, cô mang vết thương trong người mà cứu sống kẻ thù đã ném bom cô. Lúc đó, cô không gϊếŧ Lục Tây Kiêu trên bàn mổ là hoàn toàn vì Lộ Dữ.

Đồng thời, cô cũng động lòng trắc ẩn một chút với Lục Cảnh Nguyên.

Tóm lại, dưới cái duyên nghiệt ngã này, ba chữ Lục Tây Kiêu đã trở thành cái tên được in đậm và tô đen trong danh sách tử vong của Ôn Lê.

Mấy ngày nay, cô đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình và Lục Tây Kiêu đã hòa nhau từ đây, không ai nợ ai. Cô còn chưa kịp thuyết phục thành công thì Lục Tây Kiêu lại tự tìm cái chết mà bắt Lộ Dữ.

Cậu bé đưa ngón tay út chỉ vào túi lớn túi nhỏ trong tay Ôn Lê, ánh mắt hàm súc hỏi cô.

Cậu bé nghĩ đó là quà Ôn Lê tặng mình.

Ôn Lê: "Cho cha nhóc đấy."

Thế mà không phải là cho cậu bé.

Sự bất ngờ hóa thành hụt hẫng.

Cậu bé không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến món quà đó là dành cho ông nội nhỏ của mình, cậu bé liền ngoan ngoãn mừng cho ông nội nhỏ.

Cậu bé không bận tâm đến món quà, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo mình, trước tiên cúi đầu nhìn quần áo của mình, rồi lại nhìn Ôn Lê, đôi môi nhỏ nhắn ngượng nghịu mím lại chờ đợi lời khen của Ôn Lê.

Cậu bé mặc một chiếc áo cộc tay màu vàng kem in hình hoạt hình rất dễ thương, nhưng trước đây cậu bé chưa bao giờ mặc. Lần này cậu bé cố ý thay vào, chỉ vì trước đó Ôn Lê nói cậu bé mặc đồ trông như một ông cụ non.

Đáng tiếc.

Ôn Lê hoàn toàn không để ý cũng không nhận ra ám hiệu của cậu bé.

Tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Lục Tây Kiêu, Ôn Lê có chút lo lắng cho tình cảnh của Lộ Dữ, cô xách đồ sải bước đi về phía cổng.

Đi được vài bước thì phát hiện cậu bé không theo kịp.

Cô quay đầu lại.

Cậu bé đi về phía cô, tâm trạng rõ ràng là đang buồn bã.

Ôn Lê đương nhiên không đoán được nguyên nhân.

Cậu bé cất giấu cảm xúc, dẫn Ôn Lê vào. Lúc này lại nghe thấy Ôn Lê nói một câu: "Bộ đồ dễ thương đấy."

Cậu bé lập tức ngẩng đầu nhìn Ôn Lê, rất nhanh lại ngại ngùng nhìn xuống sàn nhà, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Người gác cổng đánh giá Ôn Lê, nhưng không hề ngăn cản.

Ôn Lê vào nhà họ Lục, đi về phía chỗ ở của Lục Tây Kiêu.

Đi dọc theo một hồ nhân tạo lớn khoảng hơn mười phút, cậu bé chỉ cho cô xem căn biệt thự lớn ven hồ.

Lúc này.

Trong sảnh tầng một của biệt thự.

Lục Tây Kiêu vắt chân ngồi trên ghế sofa, khí chất lạnh lùng uy nghiêm trên người anh không hề suy giảm dù vẻ mặt có vẻ yếu ớt vì bệnh tật.

Anh nhìn Lộ Dữ đối diện với vẻ bình thản, khí thế của người bề trên bẩm sinh vô hình trung tạo áp lực cho người khác.

Khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng của anh đặt lên người Lộ Dữ: "Bác sĩ Lộ vẫn chưa nghĩ ra cách trả lời sao?"

Giọng điệu không nặng không nhẹ, lời nói cũng coi như lễ phép, nhưng vẫn khiến Lộ Dữ cảm thấy như có gai đâm vào lưng, hơi thở gấp gáp.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.