0 chữ
Chương 58
Chương 58
Hiện giờ cô là học sinh, ở trường phải xử lý một cách hợp lý.
[Tôi sẽ gọi điện xuống dưới. Em muốn phô trương đến mức nào? Phái một quân khu đi có đủ không? Có cần quân đội vũ trang không? Còn con bé này giam nó bao lâu? Bắn chết được không?]
Có thể nghe ra đối phương đang rất bức xúc.
Mọi người nhìn Ôn Lê đang bình thản nghịch điện thoại, thật lòng khâm phục tâm lý của cô, đôi khi bình tĩnh đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Hiệu trưởng lập tức gọi điện cho Ôn Bách Tường, nhưng liên tục ba bốn cuộc đều không có ai nghe máy. Ông ấy liền gọi cho sở cảnh sát, đồng thời tăng tốc chạy đến lớp 12A1, cố gắng thuyết phục Ôn Tâm rút đơn tố cáo.
"Ôn Tâm, em ra đây một chút."
Nhưng Ôn Tâm làm ngơ, trực tiếp phớt lờ ông ấy.
"Ôn Lê."
Thấy Ôn Tâm đã quyết tâm báo cảnh sát, hiệu trưởng liền gọi Ôn Lê, muốn Ôn Lê gọi điện cho Ôn Bách Tường hoặc Giáo sư Tống.
Những thiếu gia tiểu thư nhà giàu này ông ấy không dám đắc tội, để Ôn Bách Tường ra mặt xử lý là thích hợp nhất, nhưng không liên lạc được với Ôn Bách Tường.
Có thể thấy mối quan hệ giữa Ôn Lê và ông cháu Tống Bách Nghiêm không hề tầm thường, tin rằng chỉ cần Ôn Lê mở miệng, Giáo sư Tống sẽ sẵn lòng giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Thế nhưng Ôn Lê lại tỏ ra bất cần.
Giống như Ôn Tâm, không thèm để ý đến ông ấy.
Ông ấy chỉ có thể đến trước mặt Ôn Lê, hạ giọng: "Học sinh Ôn, bây giờ không phải lúc giận dỗi đâu, mau gọi điện cho cha em…"
Ôn Lê rất tốt bụng an ủi ông ấy một câu: "Không sao đâu."
Hiệu trưởng sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng lên: "Tôi có sao đấy!"
Ông ấy đương nhiên biết Ôn Lê sẽ không sao, dù là nhà họ Ôn hay nhà họ Tống cũng sẽ không bỏ mặc Ôn Lê.
Ông ấy lo lắng cho chính mình.
Lát nữa cảnh sát đến, việc này sẽ ảnh hưởng lớn…
Nhưng dù ông ấy có khuyên nhủ cách mấy, Ôn Lê cũng không phản ứng nữa. Giáo viên chủ nhiệm cũng không ngừng làm công tác tư tưởng cho Ôn Tâm.
Khuyên nhủ không thành.
Hiệu trưởng chuẩn bị tự mình gọi cho Tống Bách Nghiêm.
Thế nhưng chưa kịp gọi thì cảnh sát đã đến.
Họ đến nhanh hơn bất kỳ lúc nào.
"Sao lại đến đông thế này…"
Hiệu trưởng quay đầu lại, thấy một hàng dài đồng phục trong hành lang, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Ông ấy cứ nghĩ nhiều nhất cũng chỉ ba, năm người, không ngờ lại đến gần hai mươi người.
Mà đều là cảnh sát cấp một.
Cái đội hình này, bắt trọng phạm truy nã cũng đủ rồi.
Động tĩnh quá lớn, lại đang là giờ nghỉ trưa, học sinh trong hành lang càng lúc càng đông, thoáng chốc đã tắc nghẽn không lọt một giọt nước.
"Tình hình gì vậy? Sao lại có nhiều cảnh sát thế?"
"Trong nhóm có người nói hình như Ôn Lê trộm đồ."
"Ôn Lê trộm đồ á? Cậu đi chỗ khác mà xì hơi đi!"
Khi những cảnh sát mang theo khí chất áp bức bước vào lớp, các bạn học ban đầu đang lên án Ôn Lê lúc này không khỏi có chút đồng cảm.
Hiệu trưởng lập tức tiến lên giao thiệp, nhưng bị cảnh sát dẫn đội giơ tay từ chối. Anh ta quét mắt khắp lớp, ánh mắt dừng lại ở giữa.
"Ai là người đã báo cảnh sát?"
"Là tôi báo." Ôn Tâm lách qua giáo viên chủ nhiệm, bước ra.
"Cô ta trộm đồ của tôi, số tiền lên tới hơn sáu mươi vạn, chứng cứ rõ ràng, cả lớp đều tận mắt chứng kiến, chính cô ta cũng đã thừa nhận rồi." Ôn Tâm chỉ vào Ôn Lê, sự kɧoáı ©ảʍ báo thù trong mắt gần như không kìm nén được.
Bên ngoài hành lang lập tức xôn xao.
"Ái chà, thật sự là Ôn Lê trộm đồ!"
Cảnh sát liếc nhìn Ôn Tâm rồi nhìn sang Ôn Lê, làm việc đúng theo quy trình, hỏi như thường lệ: "Tên là gì?"
Ôn Lê: "Ôn Lê."
Tên không khớp, mặt cũng không khớp, cảnh sát liền không để ý đến Ôn Lê nữa, chuyển sang hỏi: "Ai là Đàm Thi Dận?"
"Đàm Thi Dận? Liên quan gì đến Đàm Thi Dận?"
"Không mau bắt Ôn Lê đi, hỏi Đàm Thi Dận làm gì?"
[Tôi sẽ gọi điện xuống dưới. Em muốn phô trương đến mức nào? Phái một quân khu đi có đủ không? Có cần quân đội vũ trang không? Còn con bé này giam nó bao lâu? Bắn chết được không?]
Có thể nghe ra đối phương đang rất bức xúc.
Mọi người nhìn Ôn Lê đang bình thản nghịch điện thoại, thật lòng khâm phục tâm lý của cô, đôi khi bình tĩnh đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Hiệu trưởng lập tức gọi điện cho Ôn Bách Tường, nhưng liên tục ba bốn cuộc đều không có ai nghe máy. Ông ấy liền gọi cho sở cảnh sát, đồng thời tăng tốc chạy đến lớp 12A1, cố gắng thuyết phục Ôn Tâm rút đơn tố cáo.
"Ôn Tâm, em ra đây một chút."
Nhưng Ôn Tâm làm ngơ, trực tiếp phớt lờ ông ấy.
"Ôn Lê."
Thấy Ôn Tâm đã quyết tâm báo cảnh sát, hiệu trưởng liền gọi Ôn Lê, muốn Ôn Lê gọi điện cho Ôn Bách Tường hoặc Giáo sư Tống.
Có thể thấy mối quan hệ giữa Ôn Lê và ông cháu Tống Bách Nghiêm không hề tầm thường, tin rằng chỉ cần Ôn Lê mở miệng, Giáo sư Tống sẽ sẵn lòng giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Thế nhưng Ôn Lê lại tỏ ra bất cần.
Giống như Ôn Tâm, không thèm để ý đến ông ấy.
Ông ấy chỉ có thể đến trước mặt Ôn Lê, hạ giọng: "Học sinh Ôn, bây giờ không phải lúc giận dỗi đâu, mau gọi điện cho cha em…"
Ôn Lê rất tốt bụng an ủi ông ấy một câu: "Không sao đâu."
Hiệu trưởng sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng lên: "Tôi có sao đấy!"
Ông ấy đương nhiên biết Ôn Lê sẽ không sao, dù là nhà họ Ôn hay nhà họ Tống cũng sẽ không bỏ mặc Ôn Lê.
Lát nữa cảnh sát đến, việc này sẽ ảnh hưởng lớn…
Nhưng dù ông ấy có khuyên nhủ cách mấy, Ôn Lê cũng không phản ứng nữa. Giáo viên chủ nhiệm cũng không ngừng làm công tác tư tưởng cho Ôn Tâm.
Khuyên nhủ không thành.
Hiệu trưởng chuẩn bị tự mình gọi cho Tống Bách Nghiêm.
Thế nhưng chưa kịp gọi thì cảnh sát đã đến.
Họ đến nhanh hơn bất kỳ lúc nào.
"Sao lại đến đông thế này…"
Hiệu trưởng quay đầu lại, thấy một hàng dài đồng phục trong hành lang, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Ông ấy cứ nghĩ nhiều nhất cũng chỉ ba, năm người, không ngờ lại đến gần hai mươi người.
Mà đều là cảnh sát cấp một.
Cái đội hình này, bắt trọng phạm truy nã cũng đủ rồi.
Động tĩnh quá lớn, lại đang là giờ nghỉ trưa, học sinh trong hành lang càng lúc càng đông, thoáng chốc đã tắc nghẽn không lọt một giọt nước.
"Trong nhóm có người nói hình như Ôn Lê trộm đồ."
"Ôn Lê trộm đồ á? Cậu đi chỗ khác mà xì hơi đi!"
Khi những cảnh sát mang theo khí chất áp bức bước vào lớp, các bạn học ban đầu đang lên án Ôn Lê lúc này không khỏi có chút đồng cảm.
Hiệu trưởng lập tức tiến lên giao thiệp, nhưng bị cảnh sát dẫn đội giơ tay từ chối. Anh ta quét mắt khắp lớp, ánh mắt dừng lại ở giữa.
"Ai là người đã báo cảnh sát?"
"Là tôi báo." Ôn Tâm lách qua giáo viên chủ nhiệm, bước ra.
"Cô ta trộm đồ của tôi, số tiền lên tới hơn sáu mươi vạn, chứng cứ rõ ràng, cả lớp đều tận mắt chứng kiến, chính cô ta cũng đã thừa nhận rồi." Ôn Tâm chỉ vào Ôn Lê, sự kɧoáı ©ảʍ báo thù trong mắt gần như không kìm nén được.
Bên ngoài hành lang lập tức xôn xao.
"Ái chà, thật sự là Ôn Lê trộm đồ!"
Cảnh sát liếc nhìn Ôn Tâm rồi nhìn sang Ôn Lê, làm việc đúng theo quy trình, hỏi như thường lệ: "Tên là gì?"
Ôn Lê: "Ôn Lê."
Tên không khớp, mặt cũng không khớp, cảnh sát liền không để ý đến Ôn Lê nữa, chuyển sang hỏi: "Ai là Đàm Thi Dận?"
"Đàm Thi Dận? Liên quan gì đến Đàm Thi Dận?"
"Không mau bắt Ôn Lê đi, hỏi Đàm Thi Dận làm gì?"
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
