0 chữ
Chương 57
Chương 57
"Ôn Tâm em đợi đã. Có phải Ôn Lê đang trêu em không? Muốn đùa một chút thôi, chị em đùa giỡn nhau như thế không thể coi là thật được."
"Ai lại đùa kiểu này? Với lại em không công nhận cô ta là chị của em."
Giáo viên chủ nhiệm cau mày, không ngờ Ôn Tâm lại không hề nể nang Ôn Lê chút nào, chị em bất hòa, đến cả thể diện gia đình cũng không màng.
"Ôn Lê, em không có gì để giải thích sao?"
Ôn Lê vẫn đút tay trong túi quần, không hề lấy ra: "Chứng cứ rành rành ra đó, còn nói gì được nữa? Trừ khi đồ tự nhiên mọc chân."
Thật là nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, bình tĩnh hơn cả người ngoài cuộc.
Giáo viên chủ nhiệm vốn tin tưởng Ôn Lê lúc này cũng bắt đầu dao động.
"Cậu ấy đây là bỏ cuộc rồi sao?"
"Không phải là thường xuyên trộm nên đã quen rồi chứ?"
"Đây chính là nữ thần, đại thiên tài của các người đấy, buồn cười chết mất."
"Ôn Tâm, cô thấy báo cảnh sát thì không cần thiết đâu, cô bảo Ôn Lê xin lỗi em, rồi để em ấy viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ thì sao?" Giáo viên chủ nhiệm vừa ra hiệu bằng mắt cho Ôn Lê: "Ôn Lê, em nói gì đi chứ."
Ôn Lê đáp một câu: "Ba nghìn chữ? Hay là báo cảnh sát đi."
"Ôn Lê…"
Hành vi mặc định này của Ôn Lê khiến giáo viên chủ nhiệm nhất thời không biết nói gì. Cô ấy không tin Ôn Lê sẽ làm ra chuyện này, nhưng thái độ của cô thực sự khó hiểu.
Hay là thật sự vì mâu thuẫn chị em mà nhất thời đầu óc nóng nảy làm ra chuyện ngốc nghếch này?
Đàm Thi Dận xem trò vui không ngại chuyện lớn: "Cô ơi, sáu mươi mấy vạn, dù cô ấy chưa đủ mười tám tuổi nhưng số tiền này cũng đủ để cô ấy ngồi tù ba, năm năm rồi đấy. Đây không phải mâu thuẫn nhỏ, huống hồ đây không chỉ là chuyện giữa các học sinh mà còn là tranh chấp của nhà họ Ôn. Cô tốt nhất đừng can dự vào."
Ôn Tâm đã không chờ đợi được nữa, bấm gọi cảnh sát: "110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát…"
Sợ chậm một bước, Ôn Lê sẽ gọi điện thoại cầu cứu cha mình, thế thì chuyện này cuối cùng sẽ bị chìm xuồng mất.
"Thật sự báo cảnh sát sao? Có nghiêm trọng quá không?"
"Vừa đưa vào là lát sau cha cậu ta sẽ vớt ra thôi, Ôn Lê ở nhà họ Ôn dù không được cưng chiều nhưng nhà họ Ôn cũng sẽ không để họ làm loạn đâu, đây là làm mất mặt nhà họ Ôn mà."
"Chị gái trộm đồ của em gái, em gái công khai báo cảnh sát, nhà họ Ôn gây ra vụ bê bối này, không biết ngày mai có lên báo không."
"Thật sự là cậu ta trộm sao?"
"Người không thể trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa cậu ấy không phải đã mặc định rồi sao?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tôi đã thấy không thoải mái rồi, quả nhiên là vậy."
Thế nhưng Ôn Lê lại như không có chuyện gì, nhấc chiếc ghế của mình lên, ngồi đối diện với cả lớp học sinh, vắt chéo chân, dáng ngồi lười nhác đến mức toát lên vẻ ngông cuồng.
Tạo thành sự tương phản rõ rệt với đám học sinh đang ồn ào.
Giáo viên chủ nhiệm thấy không thể quản được đám công tử tiểu thư này, đành đi tìm viện trợ.
Ôn Lê sau khi ngồi xuống thì lấy điện thoại ra, mở một đoạn giám sát, cô xem xong cũng không có phản ứng gì.
Cô cắt một đoạn quan trọng rồi không nhanh không chậm lật danh bạ WeChat. Mãi một lúc, cô tìm thấy một người rồi gửi cho đối phương…
Đối phương nhận được tin nhắn, hỏi cô: [Là bản thân em sao?]
Xác nhận là Ôn Lê thật, đối phương rất nhanh gửi cho cô một tràng dấu ba chấm dài dằng dặc, đủ để thấy mức độ cạn lời.
[Tôi xác nhận lại với em nhé, em ở trường bị bạn học vu oan trộm đồ, rồi cô cầm bằng chứng đến tìm tôi giúp đỡ?]
Ôn Lê một tay gõ chữ: [Có vấn đề gì sao?]
[Không! Kính cẩn nghiêng mình trước lòng từ bi của em! Tôi chỉ có một câu thôi, hãy tăng cường hệ thống an ninh điện thoại của em lên gấp đôi, nếu chuyện này mà lộ ra, tôi phải cùng em bị cười chết mất.]
Ôn Lê: "…"
"Ai lại đùa kiểu này? Với lại em không công nhận cô ta là chị của em."
Giáo viên chủ nhiệm cau mày, không ngờ Ôn Tâm lại không hề nể nang Ôn Lê chút nào, chị em bất hòa, đến cả thể diện gia đình cũng không màng.
"Ôn Lê, em không có gì để giải thích sao?"
Ôn Lê vẫn đút tay trong túi quần, không hề lấy ra: "Chứng cứ rành rành ra đó, còn nói gì được nữa? Trừ khi đồ tự nhiên mọc chân."
Thật là nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, bình tĩnh hơn cả người ngoài cuộc.
Giáo viên chủ nhiệm vốn tin tưởng Ôn Lê lúc này cũng bắt đầu dao động.
"Cậu ấy đây là bỏ cuộc rồi sao?"
"Không phải là thường xuyên trộm nên đã quen rồi chứ?"
"Đây chính là nữ thần, đại thiên tài của các người đấy, buồn cười chết mất."
Ôn Lê đáp một câu: "Ba nghìn chữ? Hay là báo cảnh sát đi."
"Ôn Lê…"
Hành vi mặc định này của Ôn Lê khiến giáo viên chủ nhiệm nhất thời không biết nói gì. Cô ấy không tin Ôn Lê sẽ làm ra chuyện này, nhưng thái độ của cô thực sự khó hiểu.
Hay là thật sự vì mâu thuẫn chị em mà nhất thời đầu óc nóng nảy làm ra chuyện ngốc nghếch này?
Đàm Thi Dận xem trò vui không ngại chuyện lớn: "Cô ơi, sáu mươi mấy vạn, dù cô ấy chưa đủ mười tám tuổi nhưng số tiền này cũng đủ để cô ấy ngồi tù ba, năm năm rồi đấy. Đây không phải mâu thuẫn nhỏ, huống hồ đây không chỉ là chuyện giữa các học sinh mà còn là tranh chấp của nhà họ Ôn. Cô tốt nhất đừng can dự vào."
Sợ chậm một bước, Ôn Lê sẽ gọi điện thoại cầu cứu cha mình, thế thì chuyện này cuối cùng sẽ bị chìm xuồng mất.
"Thật sự báo cảnh sát sao? Có nghiêm trọng quá không?"
"Vừa đưa vào là lát sau cha cậu ta sẽ vớt ra thôi, Ôn Lê ở nhà họ Ôn dù không được cưng chiều nhưng nhà họ Ôn cũng sẽ không để họ làm loạn đâu, đây là làm mất mặt nhà họ Ôn mà."
"Chị gái trộm đồ của em gái, em gái công khai báo cảnh sát, nhà họ Ôn gây ra vụ bê bối này, không biết ngày mai có lên báo không."
"Thật sự là cậu ta trộm sao?"
"Người không thể trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa cậu ấy không phải đã mặc định rồi sao?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tôi đã thấy không thoải mái rồi, quả nhiên là vậy."
Tạo thành sự tương phản rõ rệt với đám học sinh đang ồn ào.
Giáo viên chủ nhiệm thấy không thể quản được đám công tử tiểu thư này, đành đi tìm viện trợ.
Ôn Lê sau khi ngồi xuống thì lấy điện thoại ra, mở một đoạn giám sát, cô xem xong cũng không có phản ứng gì.
Cô cắt một đoạn quan trọng rồi không nhanh không chậm lật danh bạ WeChat. Mãi một lúc, cô tìm thấy một người rồi gửi cho đối phương…
Đối phương nhận được tin nhắn, hỏi cô: [Là bản thân em sao?]
Xác nhận là Ôn Lê thật, đối phương rất nhanh gửi cho cô một tràng dấu ba chấm dài dằng dặc, đủ để thấy mức độ cạn lời.
[Tôi xác nhận lại với em nhé, em ở trường bị bạn học vu oan trộm đồ, rồi cô cầm bằng chứng đến tìm tôi giúp đỡ?]
Ôn Lê một tay gõ chữ: [Có vấn đề gì sao?]
[Không! Kính cẩn nghiêng mình trước lòng từ bi của em! Tôi chỉ có một câu thôi, hãy tăng cường hệ thống an ninh điện thoại của em lên gấp đôi, nếu chuyện này mà lộ ra, tôi phải cùng em bị cười chết mất.]
Ôn Lê: "…"
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
