0 chữ
Chương 25
Chương 25
Cô ta quay người định đi, lại quay đầu chỉ vào mũi Ôn Lê, đe dọa: "Nếu cô dám để người khác biết cô là người nhà họ Ôn, dám làm mất mặt nhà họ Ôn và cha, cô sẽ chết chắc!"
Ôn Lê nhìn chằm chằm vào ngón tay trước mặt, vẻ mặt thờ ơ.
Ôn Tâm vội vàng đi, tay cũng rụt lại rất nhanh, không hề biết mình vừa suýt nữa gặp nguy hiểm, cũng không biết lời nói của họ đã bị người khác nghe lén.
"Đại thiên tài, cậu thế này có hơi quá đáng rồi đấy, tuy nói cô ấy là con riêng của cha cậu nhưng xuất thân cũng đâu phải cô ấy có thể lựa chọn."
"Cha cậu đã đón cô ấy về nhà là nhận cô ấy rồi, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ quá nhiều, kẻo làm cha cậu không vui."
Ôn Lê vừa đến cửa lớp đã nghe thấy hai câu này.
"Nhưng mà cha cậu đúng là hình mẫu đàn ông hiện đại đấy, lấy ba bà vợ chưa đủ, bên ngoài lại còn có, thành tâm đề nghị cậu đi điều tra thử xem, tôi đoán cậu còn có anh chị em lưu lạc bên ngoài đấy."
Ôn Tâm ngồi tại chỗ, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đàm Thi Dận, cô ta không ngờ lời mình vừa nói lại bị Đàm Thi Dận nghe thấy, lại còn bị tiết lộ trước mặt cả lớp.
"Cậu im miệng ngay!" Ôn Tâm nghiến răng kìm giọng.
Đàm Thi Dận khó khăn lắm mới bắt được chuyện xấu của cái gọi là thiên tài này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua: "Cậu tức giận thế làm gì? Cái tính kiêu ngạo tự cho mình là đúng của cậu mà không kiềm chế lại, cẩn thận sau này cha cậu không còn thương cậu nữa đấy, haha."
Ôn Tâm học nhảy lớp nên nhỏ hơn Đàm Thi Dận ba tuổi, Đàm Thi Dận có sở thích xấu là trêu chọc Ôn Tâm như dọa nạt trẻ con.
"Thì ra là con riêng, thảo nào Ôn Tâm lúc nãy phản ứng như thế."
"Cũng không trách cha Ôn Tâm được, nhìn Ôn Lê là biết mẹ cô ấy là một tuyệt sắc giai nhân, cán bộ nào chịu được thử thách này chứ, cha cô ấy chịu đưa một đứa con riêng như cô ấy vào Nhất Trung, xem ra là tình yêu đích thật rồi."
"Con riêng à, tự dưng cảm thấy hơi mất hứng rồi đấy."
Trong số những học sinh này, phần lớn gia đình đều là quan chức quyền quý, lớn lên trong môi trường cạnh tranh lợi ích từ nhỏ nên sự chán ghét và phản đối của họ đối với con riêng còn mạnh mẽ hơn người bình thường.
"Suỵt, cô ấy đến rồi…"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ánh mắt họ nhìn Ôn Lê đã thay đổi.
Đàm Thi Dận khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn Ôn Lê, miệng còn nói với Ôn Tâm: "Ê, chị gái cậu về rồi kìa."
Ôn Lê hiểu ra, kẻ nghe lén ở góc cua trước đó chính là người này.
Đàm Thi Dận đắc ý đối mặt với ánh mắt của Ôn Lê, còn tưởng Ôn Lê sẽ tức giận đến mức mất kiểm soát, hoặc là xấu hổ đến mức chui xuống ghế khóc lóc.
Điều cô ta muốn nhất là nhìn Ôn Lê và Ôn Tâm cãi nhau lớn, tốt nhất là đánh nhau túi bụi, như vậy không những "nhất tiễn hạ song điêu" mà còn được chứng kiến Ôn Tâm xấu mặt.
Không ngờ đối phương lại vô cùng bình tĩnh, còn ra vẻ chính thất mà sửa lời cô ta: "Làm rõ một chút, tôi không phải con riêng, đại tiểu thư nhà họ Ôn tên Ôn Nhan là con nuôi, tôi mới là con ruột. Cô ta…" Cô liếc nhìn Ôn Tâm: "Là người đến sau. Không tin thì hỏi cô ta."
Thông tin này bùng nổ, hoàn toàn bất ngờ.
Đàm Thi Dận sững sờ, rõ ràng không ngờ lại là như vậy, sau đó khoa trương che miệng hỏi Ôn Tâm: "Người đến sau? Chị cậu nói thật không?"
Ôn Tâm lúc này đã tức giận đến mức sắp bùng nổ.
Cô ta trừng mắt nhìn Ôn Lê, hận không thể xé nát miệng Ôn Lê.
Ôn Lê thì thản nhiên trở về chỗ ngồi giữa những biểu cảm hóng hớt chuyện động trời của mọi người.
"Đại tiểu thư nhà họ Ôn là con nuôi sao? Thật hay giả vậy?"
Ôn Lê nhìn chằm chằm vào ngón tay trước mặt, vẻ mặt thờ ơ.
Ôn Tâm vội vàng đi, tay cũng rụt lại rất nhanh, không hề biết mình vừa suýt nữa gặp nguy hiểm, cũng không biết lời nói của họ đã bị người khác nghe lén.
"Đại thiên tài, cậu thế này có hơi quá đáng rồi đấy, tuy nói cô ấy là con riêng của cha cậu nhưng xuất thân cũng đâu phải cô ấy có thể lựa chọn."
"Cha cậu đã đón cô ấy về nhà là nhận cô ấy rồi, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ quá nhiều, kẻo làm cha cậu không vui."
Ôn Lê vừa đến cửa lớp đã nghe thấy hai câu này.
"Nhưng mà cha cậu đúng là hình mẫu đàn ông hiện đại đấy, lấy ba bà vợ chưa đủ, bên ngoài lại còn có, thành tâm đề nghị cậu đi điều tra thử xem, tôi đoán cậu còn có anh chị em lưu lạc bên ngoài đấy."
"Cậu im miệng ngay!" Ôn Tâm nghiến răng kìm giọng.
Đàm Thi Dận khó khăn lắm mới bắt được chuyện xấu của cái gọi là thiên tài này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua: "Cậu tức giận thế làm gì? Cái tính kiêu ngạo tự cho mình là đúng của cậu mà không kiềm chế lại, cẩn thận sau này cha cậu không còn thương cậu nữa đấy, haha."
Ôn Tâm học nhảy lớp nên nhỏ hơn Đàm Thi Dận ba tuổi, Đàm Thi Dận có sở thích xấu là trêu chọc Ôn Tâm như dọa nạt trẻ con.
"Thì ra là con riêng, thảo nào Ôn Tâm lúc nãy phản ứng như thế."
"Cũng không trách cha Ôn Tâm được, nhìn Ôn Lê là biết mẹ cô ấy là một tuyệt sắc giai nhân, cán bộ nào chịu được thử thách này chứ, cha cô ấy chịu đưa một đứa con riêng như cô ấy vào Nhất Trung, xem ra là tình yêu đích thật rồi."
Trong số những học sinh này, phần lớn gia đình đều là quan chức quyền quý, lớn lên trong môi trường cạnh tranh lợi ích từ nhỏ nên sự chán ghét và phản đối của họ đối với con riêng còn mạnh mẽ hơn người bình thường.
"Suỵt, cô ấy đến rồi…"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ánh mắt họ nhìn Ôn Lê đã thay đổi.
Đàm Thi Dận khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn Ôn Lê, miệng còn nói với Ôn Tâm: "Ê, chị gái cậu về rồi kìa."
Ôn Lê hiểu ra, kẻ nghe lén ở góc cua trước đó chính là người này.
Đàm Thi Dận đắc ý đối mặt với ánh mắt của Ôn Lê, còn tưởng Ôn Lê sẽ tức giận đến mức mất kiểm soát, hoặc là xấu hổ đến mức chui xuống ghế khóc lóc.
Điều cô ta muốn nhất là nhìn Ôn Lê và Ôn Tâm cãi nhau lớn, tốt nhất là đánh nhau túi bụi, như vậy không những "nhất tiễn hạ song điêu" mà còn được chứng kiến Ôn Tâm xấu mặt.
Thông tin này bùng nổ, hoàn toàn bất ngờ.
Đàm Thi Dận sững sờ, rõ ràng không ngờ lại là như vậy, sau đó khoa trương che miệng hỏi Ôn Tâm: "Người đến sau? Chị cậu nói thật không?"
Ôn Tâm lúc này đã tức giận đến mức sắp bùng nổ.
Cô ta trừng mắt nhìn Ôn Lê, hận không thể xé nát miệng Ôn Lê.
Ôn Lê thì thản nhiên trở về chỗ ngồi giữa những biểu cảm hóng hớt chuyện động trời của mọi người.
"Đại tiểu thư nhà họ Ôn là con nuôi sao? Thật hay giả vậy?"
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
