0 chữ
Chương 24
Chương 24
"Vậy thì cả nhà này nhan sắc cũng quá đỉnh rồi! Trước đây từng gặp chị của Ôn Tâm ở buổi tiệc, cũng rất xinh đẹp."
"Ôn Tâm không phải nói không thân sao? Tôi hiểu rồi, nếu là họ hàng nghèo thì không thân cũng bình thường."
"Nghèo à? Khuôn mặt này nhìn đâu có vẻ nghèo đâu."
"Khuôn mặt này quá tuyệt, đã vượt xa Ôn Tâm và Đàm Thi Dận rồi, nếu mà bình chọn hoa khôi gì đó chắc cô ấy phải được phiếu tuyệt đối."
"Nói nhỏ thôi, Đàm Thi Dận đang lườm cậu đấy."
"Sao mà trắng thế, phải bôi bao nhiêu phấn đây?"
"Im lặng đi! Tiết này tự học, tiết sau sẽ chữa đề. Ôn Lê, em ngồi bàn cuối cùng, hàng cuối cùng, em cầm đề này làm trước đi, tan học xuống văn phòng cô nhận sách vở, nhớ mang đề lên cho cô kiểm tra." Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong xuôi rồi rời khỏi lớp học.
Bàn học của Ôn Lê là bàn mới được kê thêm, không có bạn cùng bàn, một mình cô cũng thấy thoải mái, với chiều cao một mét bảy cũng không lo bị che bảng.
Vừa ngồi xuống, nam sinh bàn trên quay lại, rất nhiệt tình: "Tớ là Hoàng Văn Sâm, có gì không hiểu cứ hỏi tớ nhé. À, trước đây cậu học trường nào vậy? Sắp thi đại học rồi sao giờ này mới chuyển trường vậy?"
Nữ sinh bàn trên thì vừa mở miệng đã khen: "Bạn Ôn, cậu xinh thật đấy, tớ tò mò muốn hỏi cậu với Ôn Tâm có quan hệ gì vậy? Cảm giác cô ấy đối với cậu hơi…" không thân thiện lắm.
Không chỉ hai người phía trước, rất nhiều học sinh cũng quay đầu nhìn về phía này, rõ ràng đều rất tò mò về cô bạn học mới xinh đẹp này.
Hai người ngồi phía trước đầy mong đợi chờ đợi câu trả lời.
Thế nhưng cô bạn học mới này lại dùng hai tay cầm hai bên tờ đề, từ từ nâng lên, che kín mặt lại – từ chối tiếp chuyện.
Đợi đến khi hai người biết ý quay đi, Ôn Lê lấy bút ra chậm rãi làm bài.
Một tiết học trôi qua rất nhanh, Ôn Lê cầm bài thi ra cửa sau để nhận sách vở.
Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lật xem bài thi đã hoàn thành của Ôn Lê: "Sao mấy bài toán lớn phía sau không viết quá trình gì cả?"
Giáo viên chủ nhiệm dạy Toán, nên đưa cho Ôn Lê là đề Toán.
Ôn Lê: "Không đủ thời gian."
Thật ra là lười viết.
"Sổ nháp đâu? Không mang theo à?"
"Không."
Không phải là không mang theo, mà là không có.
Cái này cần sổ nháp làm gì?
Không phải nhìn thoáng qua đề bài là ra đáp án rồi sao?
Không viết quá trình cũng không mang sổ nháp, giáo viên chủ nhiệm nhìn bài thi trống rỗng, rõ ràng là không hài lòng, định nói cô vài câu nhưng nhìn kỹ đáp án, không thấy có chỗ nào sai.
Cô ấy lại xem từ đầu.
Xác định đáp án đều đúng rồi mỉm cười: "Lần sau nhớ viết quá trình nhé. Sách ở đằng kia, có hơi nặng, em đi lấy đi."
Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, hiệu trưởng đột nhiên nhét người vào lớp trọng điểm của cô ấy, thậm chí không có chỗ để thương lượng.
Mặc dù hiệu trưởng bảo đảm đó là một học sinh giỏi, nhưng vào thời điểm quan trọng như thế này mà chuyển trường thì chắc chắn có ẩn ý.
Ban đầu còn lo lắng rằng danh hiệu giáo viên xuất sắc cấp thành phố năm nay của mình sẽ bị mất vì Ôn Lê, giờ xem ra cũng chưa chắc.
Ôn Lê cầm sách vở đi về.
Giữa đường bị Ôn Tâm đột nhiên xuất hiện chặn lại.
"Cô tại sao lại ở đây? Cô vào bằng cách nào? Cha rõ ràng đã sắp xếp cho cô vào Lục Trung mà."
Ở khúc cua, Ôn Tâm chất vấn tới tấp, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh xem có ai đi ngang qua chú ý đến bọn họ không.
Ôn Lê không biểu cảm gì: "Đương nhiên là vì cô mà đến, còn cách vào thì…" Cô khẽ liếc mắt: "Cô đoán xem?"
Lời này rất chọc tức người khác, Ôn Tâm thành công bị kích động: "Tôi lát nữa sẽ gọi điện nói cho cha, cô cứ đợi đấy."
"Ôn Tâm không phải nói không thân sao? Tôi hiểu rồi, nếu là họ hàng nghèo thì không thân cũng bình thường."
"Nghèo à? Khuôn mặt này nhìn đâu có vẻ nghèo đâu."
"Khuôn mặt này quá tuyệt, đã vượt xa Ôn Tâm và Đàm Thi Dận rồi, nếu mà bình chọn hoa khôi gì đó chắc cô ấy phải được phiếu tuyệt đối."
"Nói nhỏ thôi, Đàm Thi Dận đang lườm cậu đấy."
"Sao mà trắng thế, phải bôi bao nhiêu phấn đây?"
"Im lặng đi! Tiết này tự học, tiết sau sẽ chữa đề. Ôn Lê, em ngồi bàn cuối cùng, hàng cuối cùng, em cầm đề này làm trước đi, tan học xuống văn phòng cô nhận sách vở, nhớ mang đề lên cho cô kiểm tra." Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong xuôi rồi rời khỏi lớp học.
Vừa ngồi xuống, nam sinh bàn trên quay lại, rất nhiệt tình: "Tớ là Hoàng Văn Sâm, có gì không hiểu cứ hỏi tớ nhé. À, trước đây cậu học trường nào vậy? Sắp thi đại học rồi sao giờ này mới chuyển trường vậy?"
Nữ sinh bàn trên thì vừa mở miệng đã khen: "Bạn Ôn, cậu xinh thật đấy, tớ tò mò muốn hỏi cậu với Ôn Tâm có quan hệ gì vậy? Cảm giác cô ấy đối với cậu hơi…" không thân thiện lắm.
Không chỉ hai người phía trước, rất nhiều học sinh cũng quay đầu nhìn về phía này, rõ ràng đều rất tò mò về cô bạn học mới xinh đẹp này.
Hai người ngồi phía trước đầy mong đợi chờ đợi câu trả lời.
Thế nhưng cô bạn học mới này lại dùng hai tay cầm hai bên tờ đề, từ từ nâng lên, che kín mặt lại – từ chối tiếp chuyện.
Một tiết học trôi qua rất nhanh, Ôn Lê cầm bài thi ra cửa sau để nhận sách vở.
Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lật xem bài thi đã hoàn thành của Ôn Lê: "Sao mấy bài toán lớn phía sau không viết quá trình gì cả?"
Giáo viên chủ nhiệm dạy Toán, nên đưa cho Ôn Lê là đề Toán.
Ôn Lê: "Không đủ thời gian."
Thật ra là lười viết.
"Sổ nháp đâu? Không mang theo à?"
"Không."
Không phải là không mang theo, mà là không có.
Cái này cần sổ nháp làm gì?
Không phải nhìn thoáng qua đề bài là ra đáp án rồi sao?
Không viết quá trình cũng không mang sổ nháp, giáo viên chủ nhiệm nhìn bài thi trống rỗng, rõ ràng là không hài lòng, định nói cô vài câu nhưng nhìn kỹ đáp án, không thấy có chỗ nào sai.
Cô ấy lại xem từ đầu.
Xác định đáp án đều đúng rồi mỉm cười: "Lần sau nhớ viết quá trình nhé. Sách ở đằng kia, có hơi nặng, em đi lấy đi."
Mặc dù hiệu trưởng bảo đảm đó là một học sinh giỏi, nhưng vào thời điểm quan trọng như thế này mà chuyển trường thì chắc chắn có ẩn ý.
Ban đầu còn lo lắng rằng danh hiệu giáo viên xuất sắc cấp thành phố năm nay của mình sẽ bị mất vì Ôn Lê, giờ xem ra cũng chưa chắc.
Ôn Lê cầm sách vở đi về.
Giữa đường bị Ôn Tâm đột nhiên xuất hiện chặn lại.
"Cô tại sao lại ở đây? Cô vào bằng cách nào? Cha rõ ràng đã sắp xếp cho cô vào Lục Trung mà."
Ở khúc cua, Ôn Tâm chất vấn tới tấp, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh xem có ai đi ngang qua chú ý đến bọn họ không.
Ôn Lê không biểu cảm gì: "Đương nhiên là vì cô mà đến, còn cách vào thì…" Cô khẽ liếc mắt: "Cô đoán xem?"
Lời này rất chọc tức người khác, Ôn Tâm thành công bị kích động: "Tôi lát nữa sẽ gọi điện nói cho cha, cô cứ đợi đấy."
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
