TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Đối phương định mang Hắc Tướng Quân và dữ liệu đến phòng thí nghiệm bên cạnh.

Ôn Lê lúc này bước một bước, chặn anh ta lại: "Đừng làm những chuyện không nên làm."

Đối mặt với ánh mắt đầy cảnh cáo của Ôn Lê, người đó cam đoan: "Yên tâm."

Hắc Tướng Quân vừa bị đưa đi.

Một ông lão mặc đồ nghiên cứu và một người đàn ông trung niên xông vào một cách vội vã, đi thẳng đến chỗ Ôn Lê.

"Ý nguyện xin rời đi của cô cấp trên không phê duyệt, vậy nên cô xem có nên rút lại không?"

Ôn Lê lại nói với họ: "Phê duyệt? Ông nhầm rồi, đó không phải là đơn xin của tôi, mà là thông báo."

Ông lão đeo kính không hiểu: "Chỉ vì không nỡ mấy con vật đó sao? Cô có biết nếu công nghệ này thành công…"

Ôn Lê ngắt lời ông ta: "Không liên quan đến chuyện này, vốn dĩ tôi cũng không phải là nhân viên chính thức, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi."

"Vậy rốt cuộc là vì sao? Cô có biết nơi này có bao nhiêu người dành cả đời cũng không thể bước chân vào không, nếu cô bằng lòng ở lại, tương lai sẽ đạt được bao nhiêu thành tựu cô có biết không? Cấp trên đã đưa ra cho cô điều kiện vô cùng hậu hĩnh, đã sắp xếp người đến gặp mặt nói chuyện với cô, cô…"

Ôn Lê không muốn nghe ông ta nói nhảm: "Tôi không thiếu một thân phận Viện sĩ."

Thấy Ôn Lê quyết tâm muốn đi, người đàn ông trung niên đành phải dùng chiêu hiểm: "Cô muốn đi cũng được, nhưng cô không có quyền mang vật thí nghiệm X0109 đi, nó thuộc về phòng thí nghiệm, thuộc về cơ sở nghiên cứu."

Ôn Lê hoàn toàn không để lời anh ta vào tai, thờ ơ nói: "Hôm nay tôi bằng lòng mang nó và dữ liệu đi chuyến này, là nể mặt đất nước. Anh dùng cách này để giữ tôi lại, không sợ tôi nói một câu khiến anh bị đá khỏi cuộc chơi sao?"

Cô khẽ nhếch môi, cười nhẹ một tiếng: "Tin rằng chỉ cần tôi bằng lòng ở lại, cấp trên sẽ đồng ý những yêu cầu vô lý của tôi thôi."

Đe dọa không thành lại bị đe dọa ngược, cả hai đều không nói gì nữa.

"Còn nữa, bây giờ nó tên là Hắc Tướng Quân, là phần thưởng cho việc tôi hoàn thành nhiệm vụ, sau này không có vật thí nghiệm X0109 nữa."

Một đám kẻ cuồng nghiên cứu, cô vì lòng yêu nước và để thực hành lý thuyết của mình mà đến đây giúp đỡ, vậy mà lại muốn cưỡng ép giữ cô lại?

Nửa giờ sau, Ôn Lê dẫn Hắc Tướng Quân rời khỏi cơ sở nghiên cứu.

Hắc Tướng Quân bị bắt đi kiểm tra bằng đủ loại thiết bị nên có vẻ hơi ủ rũ, tủi thân đến mức rên ư ử.

Ôn Lê xoa đầu nó: "Sau này không cần chịu tội này nữa."

"Gâu gâu!"

Hắc Tướng Quân dường như hiểu được, lập tức đáp lại một tiếng.

Sáng hôm sau.

Ôn Lê xách ba lô xuống lầu.

Ôn Tâm thấy vậy, nhớ lại sáng hôm qua Ôn Lê đã không biết trời cao đất rộng mà đòi vào Nhất Trung, còn hùng hồn tuyên bố mình có cách, cô ta bèn châm chọc: "Ối chà, đi Nhất Trung đấy à?"

Ngẩng đầu thấy cha xuất hiện, cô ta vội vàng thu lại vẻ ngạo mạn, xoay người đi vào phòng ăn.

Trên bàn ăn.

Ôn Bách Tường hỏi: "Hôm qua đã đi bệnh viện chưa? Bác sĩ nói sao? Có nghiêm trọng không?"

Ôn Lê đang ăn, không ngẩng đầu lên: "Chi phí điều trị giai đoạn đầu một triệu, sau này tính tiếp."

Lâm Vân nghe xong bật cười: "Con mắc bệnh gì mà chi phí điều trị ban đầu đã một triệu rồi? Đừng nói là bị bác sĩ vô lương tâm lừa nhé."

"Con thấy không phải bị bác sĩ lừa đâu." Ôn Tâm chen vào một câu: "Thật ra cô không cần giả bệnh thì cha cũng sẽ đón cô về mà."

Lâm Vân lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, rồi ân cần nói: "Dì Vân biết trong lòng con không dễ chịu, nhưng đây là số phận, đã về rồi thì bệnh này dì thấy… khỏi rồi đi? Muốn tiền thì cứ nói thẳng, chị em có gì con cũng có cái đó."

Mẹ con nhà này kẻ xướng người họa, gán cho Ôn Lê tội danh giả bệnh về nhà họ Ôn rồi nhân cơ hội lừa tiền.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.