0 chữ
Chương 21
Chương 21
Cha không cho cô vào Nhất Trung, cô còn muốn vào sao? Lại còn tự mình vào? Cô còn chẳng biết cổng lớn Nhất Trung hướng về phía nào.
Không lẽ muốn dùng chút tiền trong thẻ đó để mua mình vào? Người từ quê ra đúng là chưa từng thấy đời.
Tay Ôn Bách Tường đang cầm đũa nắm chặt rồi lại thả lỏng, căng thẳng nói: "Ra phòng khách đợi đi, lát nữa dì Vân đưa con đi bệnh viện."
Vừa nãy còn nói tự mình đưa Ôn Lê đi bệnh viện, giờ lại không đi nữa, rõ ràng Ôn Bách Tường đã bị chọc tức.
Ôn Lê đút tay vào túi quần quay lưng đi thẳng: "Bệnh của tôi tôi sẽ tự đi khám, tiền thuốc men đưa đủ là được."
Cô không thiếu tiền, chút tài sản này của nhà họ Ôn còn chưa đủ lọt vào mắt cô, nhưng đó là thứ nhà họ Ôn nợ cô!
Bữa sáng này ăn đến mức mấy người đều muốn hất bàn.
Ôn Bách Tường đi công ty, Ôn Tâm đi học, Lâm Vân vứt đũa cũng chuẩn bị đi, trước khi đi nhìn thoáng qua Ôn Nhan từ đầu đến cuối vẫn im lặng ăn không nói một lời nào…
Ôn Lê lên lầu tìm Hắc Tướng Quân, trên đường đi từ cầu thang đến hành lang, cô lấy điện thoại ra giải quyết chuyện vào Nhất Trung.
Vào trường nào đối với Ôn Lê cũng như nhau, nhưng cô cứ muốn đối đầu với Ôn Bách Tường, khiến Ôn Bách Tường không thoải mái.
Lật tìm số điện thoại hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một số trong một đống số của mấy ông già.
Bên kia nhấc máy ngay lập tức, một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi vui vẻ như một đứa trẻ, chẳng giữ hình tượng gì: "Bạn học Ôn!"
"Cô thế mà lại gọi điện cho lão già tôi, lão già tôi sợ rằng không phải do nghiên cứu đề nhiều quá nên mắt mờ sinh ảo giác rồi chứ?"
Sau khi gọi điện thoại xong, Ôn Lê tiện tay mở WeChat ra xem, thấy có thêm một khung chat của bạn bè được ghi chú là Lão cổ hủ.
Là ông nội của cậu bé.
Đối phương không chào hỏi, cô cũng đỡ phải ứng phó, cô rất thích cậu bé nhưng không muốn quen biết phụ huynh của đối phương.
Đặc biệt là những người phụ huynh như cha của cậu bé.
Bên trang viên nhà họ Lục, Lục Tây Kiêu đưa tay đòi điện thoại của cậu bé: "Điện thoại có thể trả lại cho ông được chưa?"
Cậu bé đã hoàn thành việc ngoan ngoãn trả lại điện thoại.
Lục Tây Kiêu nhìn qua, quả nhiên giống như anh nghĩ, cậu bé đã chấp nhận lời mời kết bạn tối qua của Ôn Lê.
Anh cất điện thoại: "Sắp muộn giờ lớp trông trẻ rồi."
Ôn Lê dẫn Hắc Tướng Quân ra ngoài.
Một tiếng sau.
Một người và một chó xuất hiện tại một cơ sở nghiên cứu.
Cơ sở nghiên cứu sinh học Kinh Thành.
Mấy chữ lớn bằng vàng óng ánh phát sáng dưới ánh nắng.
Người lính đứng thẳng tắp ở cổng chặn Ôn Lê lại, sau khi xác nhận vân tay thì chào một cái rồi cho qua.
Cơ sở rất lớn, các viện nghiên cứu được ghi chú các loại từ ngữ khác nhau được bao quanh bởi tường, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bên trong khắp nơi đều có thể thấy lính tuần tra.
Ôn Lê ôm Hắc Tướng Quân đi thành thạo và có mục đích rõ ràng.
Không lâu sau, một người và một chó đến trước một tòa nhà có ghi “Cơ sở nghiên cứu trọng điểm cấp quốc gia”.
Thông qua quét mống mắt, Ôn Lê được cho phép vào tòa nhà, đi thẳng vào thang máy lên tầng ba.
Trong một phòng thí nghiệm ở tầng ba, có người gọi to: "Ôn Lê đến rồi, mang theo cả vật thí nghiệm X0109!"
Vừa dứt lời, mọi người đều dừng công việc đang làm.
Ôn Lê xuất hiện trong bầu không khí yên tĩnh và có chút kỳ quái đó.
Cô phớt lờ những ánh mắt nhìn mình, đi thẳng đến trước mặt một người, đưa Hắc Tướng Quân cho đối phương rồi lại lấy ra một túi tài liệu.
"Đây là tất cả dữ liệu của X0109 trong nửa tháng qua, nửa tháng này không xuất hiện bất kỳ tình huống bất thường nào."
"Được, đã rõ."
Không lẽ muốn dùng chút tiền trong thẻ đó để mua mình vào? Người từ quê ra đúng là chưa từng thấy đời.
Tay Ôn Bách Tường đang cầm đũa nắm chặt rồi lại thả lỏng, căng thẳng nói: "Ra phòng khách đợi đi, lát nữa dì Vân đưa con đi bệnh viện."
Vừa nãy còn nói tự mình đưa Ôn Lê đi bệnh viện, giờ lại không đi nữa, rõ ràng Ôn Bách Tường đã bị chọc tức.
Ôn Lê đút tay vào túi quần quay lưng đi thẳng: "Bệnh của tôi tôi sẽ tự đi khám, tiền thuốc men đưa đủ là được."
Cô không thiếu tiền, chút tài sản này của nhà họ Ôn còn chưa đủ lọt vào mắt cô, nhưng đó là thứ nhà họ Ôn nợ cô!
Bữa sáng này ăn đến mức mấy người đều muốn hất bàn.
Ôn Lê lên lầu tìm Hắc Tướng Quân, trên đường đi từ cầu thang đến hành lang, cô lấy điện thoại ra giải quyết chuyện vào Nhất Trung.
Vào trường nào đối với Ôn Lê cũng như nhau, nhưng cô cứ muốn đối đầu với Ôn Bách Tường, khiến Ôn Bách Tường không thoải mái.
Lật tìm số điện thoại hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một số trong một đống số của mấy ông già.
Bên kia nhấc máy ngay lập tức, một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi vui vẻ như một đứa trẻ, chẳng giữ hình tượng gì: "Bạn học Ôn!"
"Cô thế mà lại gọi điện cho lão già tôi, lão già tôi sợ rằng không phải do nghiên cứu đề nhiều quá nên mắt mờ sinh ảo giác rồi chứ?"
Là ông nội của cậu bé.
Đối phương không chào hỏi, cô cũng đỡ phải ứng phó, cô rất thích cậu bé nhưng không muốn quen biết phụ huynh của đối phương.
Đặc biệt là những người phụ huynh như cha của cậu bé.
Bên trang viên nhà họ Lục, Lục Tây Kiêu đưa tay đòi điện thoại của cậu bé: "Điện thoại có thể trả lại cho ông được chưa?"
Cậu bé đã hoàn thành việc ngoan ngoãn trả lại điện thoại.
Lục Tây Kiêu nhìn qua, quả nhiên giống như anh nghĩ, cậu bé đã chấp nhận lời mời kết bạn tối qua của Ôn Lê.
Anh cất điện thoại: "Sắp muộn giờ lớp trông trẻ rồi."
Ôn Lê dẫn Hắc Tướng Quân ra ngoài.
Một tiếng sau.
Một người và một chó xuất hiện tại một cơ sở nghiên cứu.
Mấy chữ lớn bằng vàng óng ánh phát sáng dưới ánh nắng.
Người lính đứng thẳng tắp ở cổng chặn Ôn Lê lại, sau khi xác nhận vân tay thì chào một cái rồi cho qua.
Cơ sở rất lớn, các viện nghiên cứu được ghi chú các loại từ ngữ khác nhau được bao quanh bởi tường, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bên trong khắp nơi đều có thể thấy lính tuần tra.
Ôn Lê ôm Hắc Tướng Quân đi thành thạo và có mục đích rõ ràng.
Không lâu sau, một người và một chó đến trước một tòa nhà có ghi “Cơ sở nghiên cứu trọng điểm cấp quốc gia”.
Thông qua quét mống mắt, Ôn Lê được cho phép vào tòa nhà, đi thẳng vào thang máy lên tầng ba.
Trong một phòng thí nghiệm ở tầng ba, có người gọi to: "Ôn Lê đến rồi, mang theo cả vật thí nghiệm X0109!"
Vừa dứt lời, mọi người đều dừng công việc đang làm.
Ôn Lê xuất hiện trong bầu không khí yên tĩnh và có chút kỳ quái đó.
Cô phớt lờ những ánh mắt nhìn mình, đi thẳng đến trước mặt một người, đưa Hắc Tướng Quân cho đối phương rồi lại lấy ra một túi tài liệu.
"Đây là tất cả dữ liệu của X0109 trong nửa tháng qua, nửa tháng này không xuất hiện bất kỳ tình huống bất thường nào."
"Được, đã rõ."
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
