0 chữ
Chương 19
Chương 19
Cho dù là tốc độ, sức mạnh hay khả năng phản ứng đều không phải là mấy chiêu mèo cào mà người bình thường tập taekwondo hay gì đó có thể sánh được.
Tuy không bộc lộ nhiều nhưng thực lực chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.
"Có thể thấy tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên cũng thực sự rất thích cô ấy." Lục Kỳ nhắc nhở Lục Tây Kiêu, mức độ yêu thích này e rằng không thể cưỡng ép ngăn cấm.
"Tôi sẽ điều tra lại."
Hiểu rõ tầm quan trọng của cậu bé đối với Lục Tây Kiêu, Lục Kỳ không dám lơ là.
Thực sự đã có quá nhiều ví dụ về những kẻ có ý đồ xấu cố tình tiếp cận.
Và Ôn Lê, một người bị bỏ rơi ở vùng nông thôn hôm nay mới được đón về hào môn, không quyền không thế lại bị cha ruột gắn mác không may mắn, muốn đứng vững ở nhà họ Ôn, thậm chí là Kinh Thành, cô quả thực có quá nhiều động cơ.
Nếu thực sự có ý đồ xấu, lại có thân thủ như vậy, thật sự cần phải đề phòng.
Lục Tây Kiêu không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Anh tìm thấy điện thoại trên người cậu bé và xem lại lịch sử trò chuyện WeChat giữa cậu bé và Ôn Lê…
Chiếc Maybach màu đen chạy vào trang viên nhà họ Lục, vòng qua một hồ nhân tạo lớn rồi dừng lại trước một biệt thự.
Lục Tây Kiêu bế cậu bé xuống xe.
Anh hành động rất nhẹ nhàng, nhưng cậu bé vốn luôn nhớ Ôn Lê vẫn giật mình tỉnh giấc. Cậu bé lờ mờ cảm nhận được Hắc Tướng Quân trong vòng tay đã biến mất và nhận ra mình đã về đến nhà.
Cậu bé ngẩng đầu lên, mắt còn ngái ngủ, ngập ngừng một lát rồi thốt ra một từ mới lạ: "Chị…"
Giọng non nớt, kèm theo vẻ ngái ngủ.
"Đã đưa về nhà rồi." Lục Tây Kiêu nói với cậu bé.
Cậu bé im lặng nhìn chằm chằm vào anh. Không đợi anh hỏi, cậu bé đột nhiên tháo chiếc bùa hộ mệnh vẫn luôn đeo trên cổ xuống, giơ hai cánh tay nhỏ lên và đặt chiếc bùa vào đầu anh.
"Không cần, con đeo đi, sau này không được tự ý tháo ra đâu."
Lục Tây Kiêu muốn tháo xuống và đeo lại cho cậu bé.
Nhưng hai bàn tay nhỏ của cậu bé lại dùng sức giữ chặt không cho anh tháo ra.
Lục Tây Kiêu nhìn cậu bé, thấy vành mắt cậu bé đỏ hoe, mím môi nhỏ như sắp khóc, giọng cũng hơi nghẹn ngào: "Ông nội nhỏ đeo đi…"
Lục Tây Kiêu bỗng hiểu ra, cậu bé hẳn là thấy Ôn Lê đột nhiên ngất xỉu, sợ anh cũng sẽ như vậy nên mới muốn đưa bùa hộ mệnh cho anh.
Không còn cách nào khác, Lục Tây Kiêu đành phải đeo.
“Ông không sao, không cần lo lắng." Anh bế cậu bé lên lầu.
Cậu bé nén nước mắt, an tâm nằm sấp trên vai Lục Tây Kiêu, cái đầu nhỏ tựa vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
…
Sáng hôm sau.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ.
Ôn Bách Tường bảo người giúp việc đưa món hầm còn nguyên trước mặt mình cho Ôn Lê, nói: "Không đủ thì còn nữa, món này mẹ con rất thích ăn."
Ôn Lê làm ngơ, tự ăn phần của mình.
"Trong nhà có tài xế, lần sau muốn đi đâu thì bảo họ đưa đi."
"Thiếu gì thì nói với dì Vân của con, dì ấy sẽ sắm sửa cho con, hoặc bảo Nhan Nhan cùng con đi mua sắm, các cô gái thường có chủ đề chung, chị em cũng có thể hiểu nhau hơn và tăng thêm tình cảm."
Ông ta lấy ra một tấm thẻ: "Không đủ thì cứ nói."
"Một lát ăn xong cha đích thân đưa con đi bệnh viện."
Ôn Bách Tường nói xong, cuối cùng thêm một câu: "Con định khi nào thì mới chịu gọi một tiếng cha?"
Ôn Lê từ từ ngừng đũa, cả người lười biếng dựa vào lưng ghế, giọng điệu nhẹ bẫng hỏi lại ông ta: "Ông cũng xứng sao?"
Sự châm biếm trong mắt Ôn Lê khiến Ôn Bách Tường đang đuối lý nhất thời á khẩu, nhưng sắc mặt ông ta vẫn khó coi vì sự thẳng thừng của Ôn Lê.
Ôn Tâm không vui nói: "Sao cô lại nói chuyện với cha như vậy?"
Tuy không bộc lộ nhiều nhưng thực lực chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.
"Có thể thấy tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên cũng thực sự rất thích cô ấy." Lục Kỳ nhắc nhở Lục Tây Kiêu, mức độ yêu thích này e rằng không thể cưỡng ép ngăn cấm.
"Tôi sẽ điều tra lại."
Hiểu rõ tầm quan trọng của cậu bé đối với Lục Tây Kiêu, Lục Kỳ không dám lơ là.
Thực sự đã có quá nhiều ví dụ về những kẻ có ý đồ xấu cố tình tiếp cận.
Và Ôn Lê, một người bị bỏ rơi ở vùng nông thôn hôm nay mới được đón về hào môn, không quyền không thế lại bị cha ruột gắn mác không may mắn, muốn đứng vững ở nhà họ Ôn, thậm chí là Kinh Thành, cô quả thực có quá nhiều động cơ.
Lục Tây Kiêu không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Anh tìm thấy điện thoại trên người cậu bé và xem lại lịch sử trò chuyện WeChat giữa cậu bé và Ôn Lê…
Chiếc Maybach màu đen chạy vào trang viên nhà họ Lục, vòng qua một hồ nhân tạo lớn rồi dừng lại trước một biệt thự.
Lục Tây Kiêu bế cậu bé xuống xe.
Anh hành động rất nhẹ nhàng, nhưng cậu bé vốn luôn nhớ Ôn Lê vẫn giật mình tỉnh giấc. Cậu bé lờ mờ cảm nhận được Hắc Tướng Quân trong vòng tay đã biến mất và nhận ra mình đã về đến nhà.
Cậu bé ngẩng đầu lên, mắt còn ngái ngủ, ngập ngừng một lát rồi thốt ra một từ mới lạ: "Chị…"
Giọng non nớt, kèm theo vẻ ngái ngủ.
"Đã đưa về nhà rồi." Lục Tây Kiêu nói với cậu bé.
"Không cần, con đeo đi, sau này không được tự ý tháo ra đâu."
Lục Tây Kiêu muốn tháo xuống và đeo lại cho cậu bé.
Nhưng hai bàn tay nhỏ của cậu bé lại dùng sức giữ chặt không cho anh tháo ra.
Lục Tây Kiêu nhìn cậu bé, thấy vành mắt cậu bé đỏ hoe, mím môi nhỏ như sắp khóc, giọng cũng hơi nghẹn ngào: "Ông nội nhỏ đeo đi…"
Lục Tây Kiêu bỗng hiểu ra, cậu bé hẳn là thấy Ôn Lê đột nhiên ngất xỉu, sợ anh cũng sẽ như vậy nên mới muốn đưa bùa hộ mệnh cho anh.
Không còn cách nào khác, Lục Tây Kiêu đành phải đeo.
“Ông không sao, không cần lo lắng." Anh bế cậu bé lên lầu.
Cậu bé nén nước mắt, an tâm nằm sấp trên vai Lục Tây Kiêu, cái đầu nhỏ tựa vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Sáng hôm sau.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ.
Ôn Bách Tường bảo người giúp việc đưa món hầm còn nguyên trước mặt mình cho Ôn Lê, nói: "Không đủ thì còn nữa, món này mẹ con rất thích ăn."
Ôn Lê làm ngơ, tự ăn phần của mình.
"Trong nhà có tài xế, lần sau muốn đi đâu thì bảo họ đưa đi."
"Thiếu gì thì nói với dì Vân của con, dì ấy sẽ sắm sửa cho con, hoặc bảo Nhan Nhan cùng con đi mua sắm, các cô gái thường có chủ đề chung, chị em cũng có thể hiểu nhau hơn và tăng thêm tình cảm."
Ông ta lấy ra một tấm thẻ: "Không đủ thì cứ nói."
"Một lát ăn xong cha đích thân đưa con đi bệnh viện."
Ôn Bách Tường nói xong, cuối cùng thêm một câu: "Con định khi nào thì mới chịu gọi một tiếng cha?"
Ôn Lê từ từ ngừng đũa, cả người lười biếng dựa vào lưng ghế, giọng điệu nhẹ bẫng hỏi lại ông ta: "Ông cũng xứng sao?"
Sự châm biếm trong mắt Ôn Lê khiến Ôn Bách Tường đang đuối lý nhất thời á khẩu, nhưng sắc mặt ông ta vẫn khó coi vì sự thẳng thừng của Ôn Lê.
Ôn Tâm không vui nói: "Sao cô lại nói chuyện với cha như vậy?"
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
