TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Mặc dù người này là cha của cậu bé, nhưng Ôn Lê không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh, chỉ vì người này quá dễ khiến người khác cảnh giác, mà cô bây giờ không được khỏe lắm.

Nhưng Lục Kỳ đã lái xe đến rồi, cậu bé cũng rất kiên quyết, đêm tháng tư ở Kinh Thành vẫn còn hơi se lạnh, thế là Ôn Lê lên xe.

"Vừa rồi tiền thuốc men bao nhiêu, tôi chuyển cho anh." Ôn Lê nhịn sự khó chịu, lấy điện thoại ra.

Chưa đợi người đàn ông nói, cậu bé đã lắc đầu trước.

Lục Tây Kiêu: "Ôn tiểu thư không cần khách sáo."

Ôn Lê cũng không tranh cãi nhiều với anh, cất điện thoại nhắm mắt dưỡng thần.

Cậu bé ôm Hắc Tướng Quân ngồi trên đùi Lục Tây Kiêu, có vẻ buồn ngủ rồi.

Lục Tây Kiêu nói khẽ: "Buồn ngủ thì cứ ngủ đi."

Cậu bé vẫn quan tâm đến Ôn Lê, cậu bé lắc cái đầu nhỏ ngáp vắn ngáp dài dựa vào lòng Lục Tây Kiêu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Ôn Lê.

Chiếc xe vừa đến gần nhà họ Ôn, Ôn Lê đã yêu cầu dừng lại.

Cậu bé không thể trụ được nữa, đã ngủ thϊếp đi.

Ôn Lê nhẹ nhàng bế Hắc Tướng Quân khỏi lòng cậu bé, rồi nói với Lục Tây Kiêu: "Tối nay cảm ơn Lục tiên sinh."

Giọng điệu này gần như không khác mấy so với giọng điệu công tư phân minh ban nãy của Lục Tây Kiêu.

Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

Ôn Lê để lại hai con thú bông trên ghế phụ cho cậu bé, rồi xuống xe.

Lục Kỳ thấy Ôn Lê suốt chặng đường không làm gì cả, không khỏi thầm khen ngợi: "Cũng chịu đựng ghê ha…"

Ôn Lê vừa bước vào biệt thự đã thấy Ôn Bách Tường mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa phòng khách hút thuốc, không chắc có phải đang đợi cô hay không.

Dù có phải hay không, Ôn Lê đều sẽ phớt lờ rồi đi thẳng lên lầu.

Ôn Bách Tường dập nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, nhìn bóng lưng Ôn Lê lên lầu, mấy lời ông ta định nói cũng nuốt ngược vào bụng.

Trong phòng tắm.

Ôn Lê thả tóc đuôi ngựa cao xuống, khi chải tóc cô không thể tránh khỏi việc chạm vào phần da đầu bị hói do phẫu thuật mở hộp sọ, đầu vẫn còn đau nhức, lúc này tâm trạng muốn lao đến Nam Dương gϊếŧ tên vương bát đản kia của Ôn Lê đạt đến đỉnh điểm.

Ôn Lê không phải bị bệnh, mà là bị thương.

Bốn tháng trước ở Nam Dương, người của cô gặp rắc rối vì xung đột với thế lực mạnh nhất ở Nam Dương.

Để cứu người, cô trực tiếp dùng súng bắn tỉa gϊếŧ chết thủ lĩnh đối phương.

Đối phương có thể trở thành bá chủ Nam Dương, mức độ tàn nhẫn và thủ đoạn tuyệt đối không phải hư danh, người đó trực tiếp phái trực thăng vũ trang điên cuồng oanh tạc cô.

Mảnh đạn trong đầu cô không được lấy ra sạch…

Hôm nay còn biết được tên vương bát đản dai mạng kia vẫn chưa chết.

Sau khi Ôn Lê xuống xe, Lục Kỳ đã nhận được tin tức từ cấp dưới, anh ta vừa lái xe vừa dùng giọng nói không làm phiền giấc ngủ của cậu bé để nói với Lục Tây Kiêu: "Ngũ gia, đã tra ra rồi."

"Cô gái đó là con gái của Chủ tịch tập đoàn Ôn Thị Ôn Bách Tường và người vợ thứ hai đã mất, nói là do bát tự khắc cha mẹ, vừa sinh ra đã bị đưa về Minh Thành cho bà ngoại nuôi, hôm nay mới được đón về."

Trước số phận lận đận của Ôn Lê, Lục Kỳ không khỏi lắc đầu.

Mê tín phong kiến không nên tin.

Lục Kỳ biết đại tiểu thư nhà họ Ôn là Ôn Nhan là do Ôn Bách Tường nhận nuôi chứ không phải con ruột, nhưng lại không biết còn có một cô con gái ruột được nuôi ở vùng nông thôn Minh Thành.

"Những năm nay cô ấy vẫn sống ở Minh Thành cùng bà ngoại, ngoài việc thường xuyên trốn học ra thì cũng không làm điều gì quá đáng, thành tích học tập cũng luôn rất tốt."

Nhưng rõ ràng những gì họ điều tra được không hề đầy đủ.

Lục Tây Kiêu cũng đặt câu hỏi: "Một học sinh giỏi?"

Lục Kỳ chột dạ: "Thân thủ của cô ấy quả thật không đơn giản."

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.