TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Lâm Vân cười khẩy một tiếng: "Có thể có chuyện gì chứ? Ở quê quen hoang dại rồi, ba ngày hai bữa trốn học mất tăm, một năm có nửa năm không thấy bóng người, yên tâm đi, không lạc được đâu."

Ôn Bách Tường mặt không biểu cảm: "Ăn cơm đi."

Ôn Lê bắt taxi đến một trung tâm thương mại.

Từ xa đã thấy một người ăn mặc rất chỉnh tề đang đợi ở cửa.

Đối phương nhấc chân lên, muốn bước tới đón nhưng lại ngại ngùng đứng yên tại chỗ ngóng trông.

Đợi Ôn Lê đến gần, cậu bé lập tức đưa cái hộp gói đẹp đẽ trong tay ra.

Ôn Lê nhận lấy, khẽ nhướng mày: "Tặng tôi à?"

"Ừm."

Cậu bé gật đầu, mắt nhìn theo con chó trong lòng Ôn Lê.

Ôn Lê nhét con chó cho cậu bé: "Không cắn người đâu."

Cách đó không xa, trong chiếc Bentley màu trắng, Lục Võ đang ghế lái dõi theo họ, thấy cảnh này liền muốn lao xuống xe để lấy con chó đi, nhưng lại sợ chọc tiểu thiếu gia nhà mình không vui, anh ta đành phải lùi lại.

Ôn Lê rảnh tay ra rồi bóc quà ngay trước mặt cậu bé.

Là một hộp socola.

Cầm một miếng nếm thử: "Nhóc con tí tuổi mà khéo léo ra phết."

Cậu bé sữa nhỏ ôm chó, nghe Ôn Lê nói, cậu bé mím môi nhỏ có vẻ ngượng ngùng.

Ôn Lê đánh giá cậu bé từ trên xuống dưới, chiếc áo sơ mi nhỏ, cà vạt nhỏ, không nhịn được càu nhàu: "Mặc cứ như ông cụ non ấy."

Ông cụ non ngước đôi mắt ngây thơ nhìn cô.

Ôn Lê nhét một miếng socola vào miệng cậu bé: "Chỉ mình nhóc đến à?"

Cậu bé khẽ liếc mắt về phía chiếc Bentley không xa.

Ôn Lê nhìn theo ánh mắt của cậu bé, thấy là một chiếc xe sang trọng nhưng cũng không để ý, ở Kinh Thành nơi đầy rẫy quyền quý này cũng không có gì lạ.

"Có người lớn đi cùng là được. Chỗ này khảo sát xong rồi à?"

Cậu bé gật đầu, đã không thể đợi được nữa: "Ừm."

"Vậy vào thôi."

Ôn Lê nhấc chân đi vào, cậu bé ôm Hắc Tướng Quân loay hoay với hai cái chân ngắn cũn chạy theo sau.

Trung tâm thương mại tầng ba.

Tại khu trò chơi điện tử, sau khi đổi xu xong, một lớn một nhỏ bắt đầu càn quét.

Ôn Lê đứng trước máy gắp thú bông, cầm cần điều khiển lắc lư cái gắp, ước lượng khoảng cách, dự đoán vị trí rồi dứt khoát hạ gắp.

Cái gắp cố định chỉ có thể đợi đến lượt ăn bảo hiểm, còn gắp lắc thì hoàn toàn dựa vào kỹ thuật.

Cái gắp kẹp chuẩn xác vào con thú bông ở một góc khéo léo, khi cái gắp tự động thu về, con thú bông không ngoài dự đoán đã rơi vào lỗ.

Lại thêm một con nữa.

Vạt áo bị kéo kéo.

Ôn Lê cúi đầu nhìn cậu bé.

Cậu bé chỉ chỉ vào máy gắp thú bông bên cạnh.

Cậu bé đã bỏ vào hơn mười xu rồi mà vẫn chưa gắp ra được con nào.

Ôn Lê dịch hai bước đến trước máy, không nhanh không chậm bỏ hai xu vào, cầm lấy cần điều khiển: "Con màu xanh à?"

"Ừm."

Sở thích của Ôn Lê không nhiều, nhưng khá rộng và hầu hết không liên quan gì đến nhau, hoàn toàn có thể nói là thay đổi đột ngột.

Đứng trước máy gắp thú bông để gắp thú bông, tính là một.

Thứ này khá gây nghiện, dù là để giải trí hay khi cô cần tập trung suy nghĩ một việc gì đó để tìm cảm hứng.

Vì vậy đến bây giờ cô vẫn chưa chán.

Một lần gắp là ra ngay, con phi hành gia màu xanh thành công về tay, cậu bé cầm con thú bông, ánh mắt nhìn Ôn Lê tràn đầy sự sùng bái.

Ôn Lê: "Còn muốn con nào nữa không?"

Cậu bé tên là Lục Cảnh Nguyên, là một củ cải nhỏ hai tuổi mà khi gắp thú bông còn cần tự chuẩn bị ghế gấp nhỏ mới với tới được.

Cậu bé là người Ôn Lê gặp trong một cửa hàng gắp thú bông nửa tháng trước khi cô đến Kinh Thành làm việc, bị kỹ thuật của cô chinh phục nên chủ động đưa xu của mình cho cô sau khi cô chơi hết xu.

Ôn Lê khá thích chơi với những đứa trẻ đáng yêu, đẹp trai, ít nói, lịch sự và có cùng sở thích với cô như vậy.

Giao thiệp với quỷ quái nhiều rồi, tiếp xúc với những thiên thần nhỏ như thế này để thanh lọc tâm hồn là một lựa chọn rất tốt.

Hai người thu hoạch trên suốt đoạn đường.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.