0 chữ
Chương 10
Chương 10
"Ai chết trước còn chưa chắc đâu." Ôn Lê nói một câu.
Giang Ứng Bạch nghe vậy, vẻ mặt vô lo trên mặt dần chuyển sang trầm trọng.
Giây tiếp theo, anh ta lại cười toe toét: "Mạng cậu dai lắm, Diêm Vương đến cũng phải đi vòng, cậu muốn chết cũng khó."
So với sự lo lắng và sợ hãi của Giang Ứng Bạch, Ôn Lê lại bình tĩnh hơn nhiều, cô hỏi anh ta: "Lộ Dữ luyện tập phẫu thuật thế nào rồi?"
"Cậu ta ngày đêm cùng mấy bác sĩ diễn tập đi diễn tập lại đủ loại tình huống có thể xảy ra và cách ứng phó, tôi còn sợ chưa kịp phẫu thuật cho người khác thì cậu ta đã tự mình mệt chết rồi, cậu hay là nói cậu ta một tiếng đi."
Y giả không thể tự y, thánh thủ ngoại khoa lừng lẫy lại không thể tự phẫu thuật cứu mạng mình, chỉ có thể đặt hy vọng.
Sau khi cúp điện thoại của Giang Ứng Bạch, Ôn Lê lấy điện thoại di động thường dùng trong túi ra gọi cho bà ngoại để báo bình an.
Nghe nói Ôn Bách Tường ngày mai sẽ đưa cô đi bệnh viện lớn khám bệnh, bà lão yên tâm hơn rất nhiều.
"À Lê Lê, Giáo sư Tống và cháu nội ông ấy là Tiểu Tống lại đến tìm con, không gặp được con họ không chịu đi…"
"Không cần để ý đến ông ta."
Vừa nói chuyện xong với bà ngoại, lại nhận được một cuộc gọi WeChat.
Ôn Lê tiện tay nghe máy, nhưng đầu dây bên kia lại không nói một lời.
"Không nói gì tôi cúp máy đây."
Ôn Lê không đợi một giây nào, nói cúp là cúp, một chút cũng không nuông chiều.
Đối phương sau đó gửi tin nhắn văn bản: [Cô đến Kinh Thành rồi?]
Ôn Lê miễn cưỡng trả lời: [Ừm.]
Nghe tin cô đến Kinh Thành, đối phương liên tục gửi mấy tấm ảnh, kèm theo một địa điểm.
Cuối cùng nói một câu: [Tôi đợi cô.]
Ôn Lê lướt ảnh, lẩm bẩm một câu: "Hẹn người mà cũng không hỏi có rảnh không, có muốn không, thời gian cũng không định trước."
Nhưng cô vừa hay ngứa tay, ở trong phòng cũng không có việc gì làm.
Ôn Lên cầm mấy miếng thịt khô rồi ôm Hắc Tướng Quân ra ngoài.
Ôn Bách Tường ngồi ở ghế chủ tọa, bát đũa trước mặt còn chưa động.
Lúc này, nữ giúp việc vào báo với ông ta rằng Ôn Lê đã ra ngoài.
Lâm Vân: "Đúng là lớn lên ở quê nên không có quy tắc, người lớn đợi cô ta ăn cơm vậy mà không thèm chào một tiếng đã đi rồi."
Ôn Nhan quan tâm nói: "Trời tối rồi, Tiểu Lê lại là lần đầu đến Kinh Thành, lạ nước lạ cái liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Trong đầu cô ta lại đang nghĩ đến đoạn lời nói của Ôn Lê mà nữ giúp việc A Tịnh đã thuật lại: “Huống hồ cô hầu hạ còn là tiểu thư giả, tôi mới là chủ nhân thật.”
Giang Ứng Bạch nghe vậy, vẻ mặt vô lo trên mặt dần chuyển sang trầm trọng.
Giây tiếp theo, anh ta lại cười toe toét: "Mạng cậu dai lắm, Diêm Vương đến cũng phải đi vòng, cậu muốn chết cũng khó."
So với sự lo lắng và sợ hãi của Giang Ứng Bạch, Ôn Lê lại bình tĩnh hơn nhiều, cô hỏi anh ta: "Lộ Dữ luyện tập phẫu thuật thế nào rồi?"
"Cậu ta ngày đêm cùng mấy bác sĩ diễn tập đi diễn tập lại đủ loại tình huống có thể xảy ra và cách ứng phó, tôi còn sợ chưa kịp phẫu thuật cho người khác thì cậu ta đã tự mình mệt chết rồi, cậu hay là nói cậu ta một tiếng đi."
Y giả không thể tự y, thánh thủ ngoại khoa lừng lẫy lại không thể tự phẫu thuật cứu mạng mình, chỉ có thể đặt hy vọng.
Sau khi cúp điện thoại của Giang Ứng Bạch, Ôn Lê lấy điện thoại di động thường dùng trong túi ra gọi cho bà ngoại để báo bình an.
"À Lê Lê, Giáo sư Tống và cháu nội ông ấy là Tiểu Tống lại đến tìm con, không gặp được con họ không chịu đi…"
"Không cần để ý đến ông ta."
Vừa nói chuyện xong với bà ngoại, lại nhận được một cuộc gọi WeChat.
Ôn Lê tiện tay nghe máy, nhưng đầu dây bên kia lại không nói một lời.
"Không nói gì tôi cúp máy đây."
Ôn Lê không đợi một giây nào, nói cúp là cúp, một chút cũng không nuông chiều.
Đối phương sau đó gửi tin nhắn văn bản: [Cô đến Kinh Thành rồi?]
Ôn Lê miễn cưỡng trả lời: [Ừm.]
Nghe tin cô đến Kinh Thành, đối phương liên tục gửi mấy tấm ảnh, kèm theo một địa điểm.
Cuối cùng nói một câu: [Tôi đợi cô.]
Ôn Lê lướt ảnh, lẩm bẩm một câu: "Hẹn người mà cũng không hỏi có rảnh không, có muốn không, thời gian cũng không định trước."
Ôn Lên cầm mấy miếng thịt khô rồi ôm Hắc Tướng Quân ra ngoài.
Ôn Bách Tường ngồi ở ghế chủ tọa, bát đũa trước mặt còn chưa động.
Lúc này, nữ giúp việc vào báo với ông ta rằng Ôn Lê đã ra ngoài.
Lâm Vân: "Đúng là lớn lên ở quê nên không có quy tắc, người lớn đợi cô ta ăn cơm vậy mà không thèm chào một tiếng đã đi rồi."
Ôn Nhan quan tâm nói: "Trời tối rồi, Tiểu Lê lại là lần đầu đến Kinh Thành, lạ nước lạ cái liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Trong đầu cô ta lại đang nghĩ đến đoạn lời nói của Ôn Lê mà nữ giúp việc A Tịnh đã thuật lại: “Huống hồ cô hầu hạ còn là tiểu thư giả, tôi mới là chủ nhân thật.”
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
