0 chữ
Chương 40
Chương 40
Đường lão đột nhiên dừng lại một chút, nhìn Tùy Dặc khẽ mỉm cười thì lập tức phát hiện mình đã lỡ lời, nhưng vẫn nhướng mày, bất mãn nói: “Cháu cũng xem như có một nửa là người nhà, vốn dĩ ông không muốn lừa cháu, nhưng thứ này đúng là đồ thật, là bản thảo tay ban đầu, chữ viết cũng lâu lắm rồi, giữ gìn không được tốt, còn mất vài tờ, chỉ còn sót lại sáu tờ bản thảo thế này, nếu tính giá trị thật sự...”
Ông biết Tùy Dặc nói thẳng ra với mình như thế chắc chắn không phải vì học kiến thức truyền thừa văn vật gì, mà là vì cần tiền để giải quyết nhu cầu hiện tại.
“Cháu cũng biết đấy, ông là thương nhân, thương nhân trọng lời lãi, mà tính giá trị của bản thảo này, ông nhiều nhất chỉ có thể trả cho cháu nhiêu đây thôi.”
Ông ấy giơ một ngón tay lên.
Tùy Dặc nhìn chằm chằm vào mắt ông, ánh mắt thản nhiên, sóng mắt trong veo, khiến Đường lão đột nhiên cảm thấy chột dạ, ngón tay co co, đang định lên tiếng nói gì đó...
“Ba trăm ngàn, đây chắc là cái giá mà Đường lão có thể chấp nhận được, giờ cũng muộn rồi, ngày mai cháu còn phải đi học nữa. Đường lão cũng có tuổi rồi, cũng nên giữ gìn sức khỏe đi, đừng có lãng phí đầu óc với thời gian nữa, mình định giá ba trăm ngàn nhé, trong tiệm chắc là có hợp đồng đúng không ạ?”
Mặt Đường lão lập tức xị xuống, nhìn chằm chằm vào Tùy Dặc đang ung dung thoải mái cứ như mình mới là người thu mua.
Nửa ngày sau Đường lão mới thở dài: “Ông biết ngay là cháu quá nhạy bén mà, xem ra cháu đã nắm rõ thói quen và tâm lý của ông rồi nhỉ.”
Tùy Dặc nghe vậy chỉ khép hờ đôi mắt lại: “Đường lão khen nhầm rồi, cháu tin ông có thể bán sáu tờ giấy này với cái giá cao gấp mấy lần như thế...”
“Haiz, tiếc là bản thảo này không được trọn vẹn.” Đường lão cảm thán, bộ dạng lắc đầu thở dài cũng giảm bớt dáng vẻ con buôn mọi khi, chẳng qua ông lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Bằng không giá tiền có thể tăng gấp bốn năm lần ấy chứ!”
“Đây là chuyện của Đường lão mà...”
Văn vật vừa vào tay, chớp mắt một cái đã bán cho người khác, Tùy Dặc cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, mặc dù mạch văn trong Trắc Mạo Tập kia đã bị cô hấp thu rồi...
Nhưng trái tim của cô rất nhỏ bé, chỉ có thể nhớ người và vật thuộc về mình thôi.
Đường lão lắc đầu, đi theo Tùy Dặc soạn hợp đồng mua bán, sau đó lại mở app ngân hàng lên chuyển tiền qua.
Mặc dù buổi tối không có nhân viên làm việc, Tùy Dặc cũng không sợ Đường lão sẽ đổi ý.
Riêng sự kiện sát thủ kia cũng đủ khiến Đường lão ưu ái cô hơn vài phần rồi, huống hồ gì ba trăm ngàn đối với Đường lão chẳng là cái gì hết.
Có ba trăm ngàn, trong lòng Tùy Dặc cũng thoải mái hơn, lên lầu tắm rửa xong thì đi ngủ.
Cô lại không biết Đường lão chong đèn nhìn quyển Trắc Mạo Tập kia, trầm tư rất lâu không ngủ.
Không hề biết gì về Trắc Mạo Tập, nhưng lại dám chắc chắn tính thật giả của văn vật này, nếu không phải biết rõ lai lịch của nó, thì chính là có khả năng phân biệt rõ ràng.
Xem ra Tùy Dặc này còn có tài hơn ông tưởng nữa.
Hoặc có thể là... do cô tốt số!
Trong ngành sưu tầm đồ cổ này, muốn gặp bảo vật, lại còn tinh mắt nhận ra đồ quý là chuyện cực kỳ khó, không chỉ bản thân phải tinh mắt, mà còn phải chú ý duyên phận, nhân quả, cũng tức là khí vận mà ông hay nói!
Tùy Dặc giúp bà Vương là vì tốt bụng, đó chính là quả, nên mới thành vận, vận này lại mang đến tài lộc.
“Nhìn dáng vẻ con bé đêm nay, hình như cũng có hứng thú với nghề này rồi.” Đường lão ngẫm nghĩ, sau đó lại mỉm cười cất Trắc Mạo Tập vào một cái hộp có sẵn ở tiệm, rồi lại cầm điện thoại lên.
Tiện tay gọi một cú điện thoại...
Hơn 4 giờ sáng hôm sau, Tùy Dặc tỉnh lại trong cơn đau dữ dội vì bị chuột rút ở bắp chân, cơn đau này không phải kiểu đau nhói, mà là cảm giác đau đớn do xương cốt phát triển mang tới, cô không thể làm gì hơn, chỉ có thể cắn răng cố nhịn.
Đến 6 giờ cô mới thấy đỡ hơn, nghĩ ngợi một lát, cô cũng leo xuống khỏi giường, đi vào nhà tắm.
“Rõ ràng phải dậy sớm, sao tinh thần lại tỉnh táo như thế chứ, dù là thời kỳ dậy thì cũng không nên như vậy chứ...” Tùy Dặc giật giật tay chân, phát hiện bây giờ mình tỉnh táo và khỏe khoắn hơn trước rất nhiều, tay chân nhẹ tênh, cứ như thoát thai hoán cốt vậy.
Bởi vì dậy khá sớm, không ngủ lại được, Tùy Dặc bèn thay đồ, rửa mặt rồi xuống lầu.
Đường lão không giống những cụ già khác, ông cụ này thích ngủ nướng, bình thường toàn ngủ tới bảy tám giờ sáng, lại lề mà lề mề, cũng vì như thế nên ông ấy mới thuê hai người Tùy Dặc trông chừng cửa hàng.
Tùy Dặc chạy bộ trên con đường nhỏ ven hồ, giữa làn sương mờ ảo, chạy vào công viên gần đó.
Hiện tại đã có không ít cụ già đang tản bộ hoặc chạy bộ, sự xuất hiện của Tùy Dặc có vẻ khá đột ngột.
Bởi vì cô chạy chậm vào công viên, nên cũng không có ai bắt chuyện với cô.
Đến một góc không người bên bờ hồ, Tùy Dặc mới dừng bước lại, tay cầm sợi xích sắt mỏng, cô không khỏi nhíu mày.
Vừa rồi cô đã chạy hơn 2000 mét, nhưng cô chẳng hề thở dốc lấy một cái, thay đổi về mặt thể chất thế này đúng là đáng sợ.
Phải biết rằng trước kia cô chạy 800 mét thôi đã như sắp chết tới nơi rồi.
Giơ tay lên, Tùy Dặc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của mình, cô nhớ lúc vừa mới bắt đầu chạy, trong lòng bàn tay có một dòng khí cảm ứng chạy men theo kinh mạch chạy dọc vào cơ thể, lưu chuyển khắp người, không ngừng sinh sôi, cơ thịt và lớp da của cô lại càng căng đầy sức sống hơn...
“Tình huống này hơi giống mấy đoạn được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp nhỉ... Chẳng lẽ đây là nội lực?”
Ông biết Tùy Dặc nói thẳng ra với mình như thế chắc chắn không phải vì học kiến thức truyền thừa văn vật gì, mà là vì cần tiền để giải quyết nhu cầu hiện tại.
“Cháu cũng biết đấy, ông là thương nhân, thương nhân trọng lời lãi, mà tính giá trị của bản thảo này, ông nhiều nhất chỉ có thể trả cho cháu nhiêu đây thôi.”
Ông ấy giơ một ngón tay lên.
“Ba trăm ngàn, đây chắc là cái giá mà Đường lão có thể chấp nhận được, giờ cũng muộn rồi, ngày mai cháu còn phải đi học nữa. Đường lão cũng có tuổi rồi, cũng nên giữ gìn sức khỏe đi, đừng có lãng phí đầu óc với thời gian nữa, mình định giá ba trăm ngàn nhé, trong tiệm chắc là có hợp đồng đúng không ạ?”
Mặt Đường lão lập tức xị xuống, nhìn chằm chằm vào Tùy Dặc đang ung dung thoải mái cứ như mình mới là người thu mua.
Nửa ngày sau Đường lão mới thở dài: “Ông biết ngay là cháu quá nhạy bén mà, xem ra cháu đã nắm rõ thói quen và tâm lý của ông rồi nhỉ.”
Tùy Dặc nghe vậy chỉ khép hờ đôi mắt lại: “Đường lão khen nhầm rồi, cháu tin ông có thể bán sáu tờ giấy này với cái giá cao gấp mấy lần như thế...”
“Đây là chuyện của Đường lão mà...”
Văn vật vừa vào tay, chớp mắt một cái đã bán cho người khác, Tùy Dặc cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, mặc dù mạch văn trong Trắc Mạo Tập kia đã bị cô hấp thu rồi...
Nhưng trái tim của cô rất nhỏ bé, chỉ có thể nhớ người và vật thuộc về mình thôi.
Đường lão lắc đầu, đi theo Tùy Dặc soạn hợp đồng mua bán, sau đó lại mở app ngân hàng lên chuyển tiền qua.
Mặc dù buổi tối không có nhân viên làm việc, Tùy Dặc cũng không sợ Đường lão sẽ đổi ý.
Riêng sự kiện sát thủ kia cũng đủ khiến Đường lão ưu ái cô hơn vài phần rồi, huống hồ gì ba trăm ngàn đối với Đường lão chẳng là cái gì hết.
Cô lại không biết Đường lão chong đèn nhìn quyển Trắc Mạo Tập kia, trầm tư rất lâu không ngủ.
Không hề biết gì về Trắc Mạo Tập, nhưng lại dám chắc chắn tính thật giả của văn vật này, nếu không phải biết rõ lai lịch của nó, thì chính là có khả năng phân biệt rõ ràng.
Xem ra Tùy Dặc này còn có tài hơn ông tưởng nữa.
Hoặc có thể là... do cô tốt số!
Trong ngành sưu tầm đồ cổ này, muốn gặp bảo vật, lại còn tinh mắt nhận ra đồ quý là chuyện cực kỳ khó, không chỉ bản thân phải tinh mắt, mà còn phải chú ý duyên phận, nhân quả, cũng tức là khí vận mà ông hay nói!
Tùy Dặc giúp bà Vương là vì tốt bụng, đó chính là quả, nên mới thành vận, vận này lại mang đến tài lộc.
“Nhìn dáng vẻ con bé đêm nay, hình như cũng có hứng thú với nghề này rồi.” Đường lão ngẫm nghĩ, sau đó lại mỉm cười cất Trắc Mạo Tập vào một cái hộp có sẵn ở tiệm, rồi lại cầm điện thoại lên.
Tiện tay gọi một cú điện thoại...
Hơn 4 giờ sáng hôm sau, Tùy Dặc tỉnh lại trong cơn đau dữ dội vì bị chuột rút ở bắp chân, cơn đau này không phải kiểu đau nhói, mà là cảm giác đau đớn do xương cốt phát triển mang tới, cô không thể làm gì hơn, chỉ có thể cắn răng cố nhịn.
Đến 6 giờ cô mới thấy đỡ hơn, nghĩ ngợi một lát, cô cũng leo xuống khỏi giường, đi vào nhà tắm.
“Rõ ràng phải dậy sớm, sao tinh thần lại tỉnh táo như thế chứ, dù là thời kỳ dậy thì cũng không nên như vậy chứ...” Tùy Dặc giật giật tay chân, phát hiện bây giờ mình tỉnh táo và khỏe khoắn hơn trước rất nhiều, tay chân nhẹ tênh, cứ như thoát thai hoán cốt vậy.
Bởi vì dậy khá sớm, không ngủ lại được, Tùy Dặc bèn thay đồ, rửa mặt rồi xuống lầu.
Đường lão không giống những cụ già khác, ông cụ này thích ngủ nướng, bình thường toàn ngủ tới bảy tám giờ sáng, lại lề mà lề mề, cũng vì như thế nên ông ấy mới thuê hai người Tùy Dặc trông chừng cửa hàng.
Tùy Dặc chạy bộ trên con đường nhỏ ven hồ, giữa làn sương mờ ảo, chạy vào công viên gần đó.
Hiện tại đã có không ít cụ già đang tản bộ hoặc chạy bộ, sự xuất hiện của Tùy Dặc có vẻ khá đột ngột.
Bởi vì cô chạy chậm vào công viên, nên cũng không có ai bắt chuyện với cô.
Đến một góc không người bên bờ hồ, Tùy Dặc mới dừng bước lại, tay cầm sợi xích sắt mỏng, cô không khỏi nhíu mày.
Vừa rồi cô đã chạy hơn 2000 mét, nhưng cô chẳng hề thở dốc lấy một cái, thay đổi về mặt thể chất thế này đúng là đáng sợ.
Phải biết rằng trước kia cô chạy 800 mét thôi đã như sắp chết tới nơi rồi.
Giơ tay lên, Tùy Dặc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của mình, cô nhớ lúc vừa mới bắt đầu chạy, trong lòng bàn tay có một dòng khí cảm ứng chạy men theo kinh mạch chạy dọc vào cơ thể, lưu chuyển khắp người, không ngừng sinh sôi, cơ thịt và lớp da của cô lại càng căng đầy sức sống hơn...
“Tình huống này hơi giống mấy đoạn được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp nhỉ... Chẳng lẽ đây là nội lực?”
2
0
6 ngày trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
