0 chữ
Chương 39
Chương 39
Một lát sau, ông nhìn thấy quyển sách vàng nhỏ được kẹp trong quyển sách ngữ văn lớp 5 kia.
Ông hiểu, với tính tình của Tùy Dặc, nếu không phải chuyện nghiêm túc thì người đứng đắn như cô chắc chắn sẽ không nói ra lời như thế.
Nên ông cũng nghiêm túc hơn hẳn, lúc còn chưa nhìn kỹ quyển sách kia thì cũng đã đoán được phần nào...
“Cái này của cháu là...”
Tùy Dặc tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt sáng quắc, nhẹ nhàng kể lại lai lịch của quyển sách này, cuối cùng mới nói: “Lai lịch của nó rất sạch sẽ, ông có thể yên tâm, còn đối với nó... Cháu có thể xác định, nói theo kiểu dân trong nghề thì thứu này... là đồ ăn do tổ tiên để lại.”
Tùy Dặc hiểu rõ tính tình của Đường lão, bán đồ thì toàn rao giá trên trời, tiền trao cháo múc, mua đồ thì toàn ép giá tới mức thấp nhất, không nói đồ của bạn thành rác rưởi gạch đá thì thề không bỏ qua.
Cô đã quá hiểu ông ấy, nên cũng phải đề phòng một chút mới được.
Đường lão nghe ra ý tứ của Tùy Dặc nên giận lắm, nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng.
Cái con nhóc này, tuy có thiên phú thật đấy, nhưng chưa từng tiếp xúc với ngành này thì làm sao biết cái này là thật hay giả? Lại còn nói chắc nịch như thế nữa!
Đường lão có lòng muốn dạy dỗ và dẫn dắt Tùy Dặc vào nghề vuốt chòm râu, hừ một tiếng nói: “Nói trước bước không qua đấy, để ông xem kỹ lại thì mới biết là thật hay giả được...”
Do thói quen nghề nghiệp, ông đeo găng tay trắng vào, cẩn thận cầm lấy quyển sách kia lên, cẩn thận mở nó ra.
Khi ông thấy ba chữ màu phồn thể đã sờn màu trên trang giấy vàng khè kia, hai mắt không khỏi mở to.
Vẻ kinh ngạc trong mắt khiến sắc mặt ông tối đi, Tùy Dặc lại nhìn ra, cũng cảm giác được sợ là Đường lão đã “để ý” thứ này rồi.
Cô lại càng chú ý tới đến cả động tác của Đường lão cũng mang theo cảm giác nhã nhặn lịch thiệp, đây gần như là bệnh chung của dân chơi đồ cổ, đành chịu thôi, văn vật dù có nát cách mấy thì cũng là tiền, mà một góc cũng đáng ngàn vàng, nên nhất định phải cẩn thận mới được.
Chờ Tùy Dặc cảm thấy đã hơn nửa tiếng rồi thì Đường lão mới buông quyển sách xuống, ông thở hắt ra một nơi, cứ nhìn lăm lăm vào Tùy Dặc, lại nhấp một hớp trà cho bình tâm tính khí lại rồi mới lên tiếng: “Cháu có hiểu mấy chữ này là cái gì không?”
Ông chỉ vào ba chữ trên góc trái phía trên của quyển sách.
Mặc dù Tùy Dặc không rành về văn vật đồ cổ, nhưng ngữ văn lại rất tốt, lại có thiên phú cực cao trong việc học chữ phồn thể, chẳng cần nhìn kỹ đã nói: “Trắc Mạo Tập.”
Lúc trước cô đã lật xem rồi.
“Trắc Mạo Tập... Cháu đọc được cũng không có gì lạ, vậy cháu có biết Trắc Mạo Tập là gì không?”
Hửm? Tùy Dặc biết đây là Đường lão muốn kiểm tra cô, có điều...
“Đường lão cũng biết cháu không hiểu gì về mấy cái này rồi, cần gì lãng phí thời gian như thế chứ?”
Lời này của Tùy Dặc nghe hơi khó chịu, Tùy Dặc vuốt râu: “Hừ, đám học sinh các cháu bây giờ học ngữ văn mười mấy năm, thế mà không biết gì về văn hóa tổ tiên để lại hết... Thôi bỏ đi, ông nhắc tên người này, chắc là cháu sẽ có ấn tượng thôi... cháu biết Nạp Lan Tính Đức* chứ?”
*Nạp Lan Tính Đức (Chữ Hán: 納蘭性德, phiên âm: Nalan Xing De; 19 tháng 1 năm 1655 - 1 tháng 7 năm 1685), tên nguyên là (Thành Đức), tự (Dung Nhược), hiệu (Lăng Già Sơn Nhân), Na Lạp thị, người Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, là một học giả, nhà thơ nổi tiếng của nhà Thanh.’
Tùy Dặc im lặng.
Đường lão: “...”
“Nạp Lan Dung Nhược chắc cháu phải biết chứ!”
Hửm? Nạp Lan Dung Nhược, Tùy Dặc cuối cùng cũng có phản ứng: “Đó là cùng một người ạ?”
“Nói nhảm... Ngoại trừ mấy nhân vật bịa đặt tào lao trên tivi, trong lịch sử có viết Nạp Lan Dung Nhược thật ra chính là Nạp Lan Tính Đức, người Na Lạp thị, người Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, hiệu Lăng Già Sơn Nhân, có điều tên cũ của ông ta là Thành Đức, vì kỵ húy thái tử Bảo Thành năm đó nên đổi thành Tính Đức, tự Dung Nhược, người đời sau đều gọi ông ta là Nạp Lan Dung Nhược...”
Đường lão chậm rãi nói, sự tự tin trong lời ăn tiếng nói khiến Tùy Dặc phải kinh ngạc.
Nhưng cô cũng bất ngờ vì chủ nhân của món đồ cổ đầu tiên cô lấy được lại là Nạp Lan Dung Nhược nổi tiếng kia, nhưng Nạp Lan Dung Nhược là người nhà Thanh, lại thích văn chương, tính tình hệt như cách văn sĩ ~ Đam mê cảnh non nước Giang Nam, nếu có để sót bản thảo gì đó ở bên cổ trấn Nam Tầm này thì cũng là chuyện dễ hiểu.
“Trắc Mạo Tập này là do ông ấy viết ạ?” Tùy Dặc không khỏi nhìn lại quyển sách kia.
Đường lão gật đầu.
Mỗi món văn vật đều có lý lịch lịch sử lâu đời, kể ra mấy ngày cũng không hết, Đường lão chọn mấy chuyện đơn giản để kể sơ lại, xem như phổ cập tin tức cho Tùy Dặc.
“Nạp Lan Dung Nhược là thanh niên tài tuấn cực kỳ nổi tiếng thời nhà Thanh, văn võ song toàn, được lòng thánh tượng, nhưng vì trời sinh tính không màng danh lợi, thích cảnh non nước thơ ca, ông đã biên tập và chọn ra những bài từ mình đã làm đóng thành tập, gọi là Trắc Mạo Tập, sau đó đổi tên thành Ẩm thủy từ, sau đó lại có người bổ sung hai bộ từ tập thành Nạp Lan từ.”
“Nạp Lan từ lưu truyền ra ngoài rất có tiếng ở xã hội đương thời, nó cũng giống con người Nạp Lan Dung Nhược, khí khái thanh tao, được các văn nhân học sĩ đương thời đánh giá cực cao, nhưng quyển sách trước mắt là bản thảo của Trắc Mạo Tập, là bản thảo viết tay ban đầu, tuy cũng có ý nghĩa không tầm thường, nhưng chất lượng giữ gìn quá kém, chỉ còn lại một phần, không được trọn vẹn.”
Ông hiểu, với tính tình của Tùy Dặc, nếu không phải chuyện nghiêm túc thì người đứng đắn như cô chắc chắn sẽ không nói ra lời như thế.
Nên ông cũng nghiêm túc hơn hẳn, lúc còn chưa nhìn kỹ quyển sách kia thì cũng đã đoán được phần nào...
“Cái này của cháu là...”
Tùy Dặc tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt sáng quắc, nhẹ nhàng kể lại lai lịch của quyển sách này, cuối cùng mới nói: “Lai lịch của nó rất sạch sẽ, ông có thể yên tâm, còn đối với nó... Cháu có thể xác định, nói theo kiểu dân trong nghề thì thứu này... là đồ ăn do tổ tiên để lại.”
Tùy Dặc hiểu rõ tính tình của Đường lão, bán đồ thì toàn rao giá trên trời, tiền trao cháo múc, mua đồ thì toàn ép giá tới mức thấp nhất, không nói đồ của bạn thành rác rưởi gạch đá thì thề không bỏ qua.
Đường lão nghe ra ý tứ của Tùy Dặc nên giận lắm, nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng.
Cái con nhóc này, tuy có thiên phú thật đấy, nhưng chưa từng tiếp xúc với ngành này thì làm sao biết cái này là thật hay giả? Lại còn nói chắc nịch như thế nữa!
Đường lão có lòng muốn dạy dỗ và dẫn dắt Tùy Dặc vào nghề vuốt chòm râu, hừ một tiếng nói: “Nói trước bước không qua đấy, để ông xem kỹ lại thì mới biết là thật hay giả được...”
Do thói quen nghề nghiệp, ông đeo găng tay trắng vào, cẩn thận cầm lấy quyển sách kia lên, cẩn thận mở nó ra.
Khi ông thấy ba chữ màu phồn thể đã sờn màu trên trang giấy vàng khè kia, hai mắt không khỏi mở to.
Vẻ kinh ngạc trong mắt khiến sắc mặt ông tối đi, Tùy Dặc lại nhìn ra, cũng cảm giác được sợ là Đường lão đã “để ý” thứ này rồi.
Chờ Tùy Dặc cảm thấy đã hơn nửa tiếng rồi thì Đường lão mới buông quyển sách xuống, ông thở hắt ra một nơi, cứ nhìn lăm lăm vào Tùy Dặc, lại nhấp một hớp trà cho bình tâm tính khí lại rồi mới lên tiếng: “Cháu có hiểu mấy chữ này là cái gì không?”
Ông chỉ vào ba chữ trên góc trái phía trên của quyển sách.
Mặc dù Tùy Dặc không rành về văn vật đồ cổ, nhưng ngữ văn lại rất tốt, lại có thiên phú cực cao trong việc học chữ phồn thể, chẳng cần nhìn kỹ đã nói: “Trắc Mạo Tập.”
“Trắc Mạo Tập... Cháu đọc được cũng không có gì lạ, vậy cháu có biết Trắc Mạo Tập là gì không?”
Hửm? Tùy Dặc biết đây là Đường lão muốn kiểm tra cô, có điều...
“Đường lão cũng biết cháu không hiểu gì về mấy cái này rồi, cần gì lãng phí thời gian như thế chứ?”
Lời này của Tùy Dặc nghe hơi khó chịu, Tùy Dặc vuốt râu: “Hừ, đám học sinh các cháu bây giờ học ngữ văn mười mấy năm, thế mà không biết gì về văn hóa tổ tiên để lại hết... Thôi bỏ đi, ông nhắc tên người này, chắc là cháu sẽ có ấn tượng thôi... cháu biết Nạp Lan Tính Đức* chứ?”
*Nạp Lan Tính Đức (Chữ Hán: 納蘭性德, phiên âm: Nalan Xing De; 19 tháng 1 năm 1655 - 1 tháng 7 năm 1685), tên nguyên là (Thành Đức), tự (Dung Nhược), hiệu (Lăng Già Sơn Nhân), Na Lạp thị, người Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, là một học giả, nhà thơ nổi tiếng của nhà Thanh.’
Tùy Dặc im lặng.
Đường lão: “...”
“Nạp Lan Dung Nhược chắc cháu phải biết chứ!”
Hửm? Nạp Lan Dung Nhược, Tùy Dặc cuối cùng cũng có phản ứng: “Đó là cùng một người ạ?”
“Nói nhảm... Ngoại trừ mấy nhân vật bịa đặt tào lao trên tivi, trong lịch sử có viết Nạp Lan Dung Nhược thật ra chính là Nạp Lan Tính Đức, người Na Lạp thị, người Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, hiệu Lăng Già Sơn Nhân, có điều tên cũ của ông ta là Thành Đức, vì kỵ húy thái tử Bảo Thành năm đó nên đổi thành Tính Đức, tự Dung Nhược, người đời sau đều gọi ông ta là Nạp Lan Dung Nhược...”
Đường lão chậm rãi nói, sự tự tin trong lời ăn tiếng nói khiến Tùy Dặc phải kinh ngạc.
Nhưng cô cũng bất ngờ vì chủ nhân của món đồ cổ đầu tiên cô lấy được lại là Nạp Lan Dung Nhược nổi tiếng kia, nhưng Nạp Lan Dung Nhược là người nhà Thanh, lại thích văn chương, tính tình hệt như cách văn sĩ ~ Đam mê cảnh non nước Giang Nam, nếu có để sót bản thảo gì đó ở bên cổ trấn Nam Tầm này thì cũng là chuyện dễ hiểu.
“Trắc Mạo Tập này là do ông ấy viết ạ?” Tùy Dặc không khỏi nhìn lại quyển sách kia.
Đường lão gật đầu.
Mỗi món văn vật đều có lý lịch lịch sử lâu đời, kể ra mấy ngày cũng không hết, Đường lão chọn mấy chuyện đơn giản để kể sơ lại, xem như phổ cập tin tức cho Tùy Dặc.
“Nạp Lan Dung Nhược là thanh niên tài tuấn cực kỳ nổi tiếng thời nhà Thanh, văn võ song toàn, được lòng thánh tượng, nhưng vì trời sinh tính không màng danh lợi, thích cảnh non nước thơ ca, ông đã biên tập và chọn ra những bài từ mình đã làm đóng thành tập, gọi là Trắc Mạo Tập, sau đó đổi tên thành Ẩm thủy từ, sau đó lại có người bổ sung hai bộ từ tập thành Nạp Lan từ.”
“Nạp Lan từ lưu truyền ra ngoài rất có tiếng ở xã hội đương thời, nó cũng giống con người Nạp Lan Dung Nhược, khí khái thanh tao, được các văn nhân học sĩ đương thời đánh giá cực cao, nhưng quyển sách trước mắt là bản thảo của Trắc Mạo Tập, là bản thảo viết tay ban đầu, tuy cũng có ý nghĩa không tầm thường, nhưng chất lượng giữ gìn quá kém, chỉ còn lại một phần, không được trọn vẹn.”
2
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
