0 chữ
Chương 31
Chương 31
Làm bạn cùng bàn với người như cô, Yến Thanh Vũ lại không xem cô như bụi bặm, thì chính là đã đánh giá cô quá cao.
Mọi người đều nghi hoặc, nhất là đám người Lâm Sơ Hiểu, bọn họ lại càng giật mình hơn khi thấy Yến Thanh Vũ bỗng nhiên thân với Tùy Dặc như thế!
Nhất là Tiền Phong Linh, mặt cô ta lúc này đã đen như đít nồi, mà sắc mặt khó coi nhất chính là đám lưu manh Trương Dương kia.
Yến Thanh Vũ là người mà bọn họ không thể trêu vào, cho dù bọn họ cũng rất muốn trêu chọc, thậm chí chỉ cần chạm vào một cái thôi cũng được.
Yến Thanh Vũ đứng giữa đám người, đứng ngay bên cạnh Tùy Dặc, không hiểu sao lại có vẻ hài hòa đến lạ.
Cứ như bọn họ vốn chính là cùng một loại người vậy.
“Yến...” Tiền Phong Linh muốn nói chuyện, nhưng lại bị một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên cắt ngang.
“Tùy Dặc!!!”
Một học sinh cầm cặp sách, đạp xe đạp chạy tới, sau đó nhảy xuống bằng động tác cực ngầu, chờ đáp xuống thì quay người xoay một vòng! Két, lốp xe mài trên mặt đất, đôi chân dài kia chống dưới đất, balo hất lên, mái tóc bay bay, thiếu niên sáng sủa toét miệng cười tươi, hàm răng trắng sáng như tuyết.
Cậu ta chạy lướt qua đám học sinh kia, đi tới trước mặt Tùy Dặc và Yến Thanh Vũ.
“Tùy Dặc, leo lên đi, để tôi đưa cậu về nhà!”
Giọng điệu này, cứ như bọn họ quen thân lắm ấy.
Tùy Dặc nhất thời im lặng, Yến Thanh Vũ cũng nhướng mày.
Hửm, hai người này thật sự quen biết nhau à?
“Là Vu Hàng!”
“Sao cậu ta lại biết Tùy Dặc nhỉ...”
Tùy Dặc nhìn Vu Hàng, quả nhiên nhìn thấy đám người Lâm Sơ Hiểu bên kia đang giận tái mặt, cô thầm thở dài, vỗ vỗ đầu xe đạp, nói với Vu Hàng: “Không cần đâu, cảm ơn nhé.”
Cô vừa mới nói xong thì lại nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở phía bên kia đường, ở đó có mấy thanh niên ăn mặc như lưu manh đang đứng.
Trông bọn họ cà lơ phất phơ, lưu manh thấy rõ luôn, khí thế vừa nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Bọn họ đang đi qua đây.
Không, hẳn là nên nói một thanh niên trong số đó đang lạnh lùng đi về phía Tùy Dặc.
Trong lòng Tùy Dặc thầm giật mình, đi tới trước vài bước, lướt qua mặt anh ta, “Bên này.”
Thanh niên sững sờ, nhìn đám người Vu Hàng mặt mày kỳ lạ bên kia một cái, đám nhóc này đều là học sinh...
Suýt nữa anh ta quên mất Tùy Dặc cũng là học sinh.
Anh ta nhíu mày đuổi theo Tùy Dặc, sau khi đi ra vài chục bước, Tùy Dặc mới quay đầu lại, “Có chuyện gì thế?”
“Chỗ khu phòng trọ... Có chút vấn đề, nói là sắp cải tạo đường...”
“Cải tạo đường?” Dạo gần đây Tùy Dặc không để ý tới chính sách của chính phủ cho lắm, nhưng đây tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì.
“Thì sao?”
Thanh niên mặt mày xám xịt, thấp giọng nói: “Vốn dĩ đây cũng là chuyện tốt, mỗi nhà đều nhận được một khoản tiền bồi thường, nhưng mà... mình toàn là dân thuê trọ, dù đã ở đó mấy chục năm thì vẫn là ở thuê, bây giờ chủ nhà là Điền lão đại tuyên bố cưỡng chế, bắt chúng ta phải chuyển đi hết trong vòng hai ngày, bằng không sẽ...”
Đương nhiên là dùng vũ lực đuổi người rồi!
Tùy Dặc nhíu mày, hai ngày ư? Để dọn nhà thì đủ rồi, vấn đề là dọn đi đâu đây?
Tùy Dặc trầm mặc một hồi mới nhìn anh ta: “Cảm ơn đã thông báo.”
“Không có gì, thật ra tôi muốn... cảm ơn em đêm qua đã cứu tôi.” Thanh niên xấu hổ gãi đầu, nói năng lắp bắp, mà trên chiếc áo phông anh ta mặc dường như dính phải vết bẩn mãi mãi không bao giờ giặt sạch được.
“Không có gì, dù sao cũng là vì tôi...” Tùy Dặc nhớ thanh niên này chính là người đêm qua muốn xâm phạm cô, nhưng lại vô tình bị cô đẩy đi, thoát được một đòn tấn công trí mạng, không ngờ anh ta lại tự mình nói lời cảm ơn cô như thế.
Xem ra bản chất của người này cũng không xấu.
“Lúc trước tôi không biết em đi đâu, thầm nghĩ nếu em không xảy ra chuyện gì, chắc là sẽ đi học... Tôi bèn đứng chờ sẵn ngoài cổng trường, may mà chờ được... Em có muốn về cùng với bọn này không, mọi người cùng nhau bàn bạc xem nên đi đâu, dù sao cũng không đông, bọn này giúp em dọn nhà cũng được. Còn nữa, hôm qua anh uống rượu say... Nên hơi quá đáng...”
“Anh không uống say thì không quá đáng à?” Lời Tùy Dặc nói làm thanh niên kia đờ người.
Hình như lúc trước anh ta cũng thường quấy rối Tùy Dặc... có điều người ta chưa từng để ý tới anh ta.
Anh ta bối rối bồi thêm một câu: “Dù sao đám bọn này cũng rảnh rỗi mà, xem như để xin lỗi...”
“Không cần đâu, đồ của tôi không nhiều lắm... lát nữa tôi sẽ về xem sao.” Tùy Dặc nói một câu, sau đó xoay người lại đi về phía mấy người Yến Thanh Vũ.
Trong lúc Tùy Dặc đi nói chuyện với thanh niên du côn kia, đám Vu Hàng ở bên này cũng chẳng yên tĩnh, cả đám nháo nhào bàn tán, chủ đề gần như nghiêng về một bên, nào là Tùy Dặc qua lại với đám lưu manh các thứ...
Nhưng chờ sau khi Tùy Dặc quay lại, đám người kia lại không dám nói tiếp nữa.
Mọi người đều nghi hoặc, nhất là đám người Lâm Sơ Hiểu, bọn họ lại càng giật mình hơn khi thấy Yến Thanh Vũ bỗng nhiên thân với Tùy Dặc như thế!
Nhất là Tiền Phong Linh, mặt cô ta lúc này đã đen như đít nồi, mà sắc mặt khó coi nhất chính là đám lưu manh Trương Dương kia.
Yến Thanh Vũ là người mà bọn họ không thể trêu vào, cho dù bọn họ cũng rất muốn trêu chọc, thậm chí chỉ cần chạm vào một cái thôi cũng được.
Yến Thanh Vũ đứng giữa đám người, đứng ngay bên cạnh Tùy Dặc, không hiểu sao lại có vẻ hài hòa đến lạ.
Cứ như bọn họ vốn chính là cùng một loại người vậy.
“Yến...” Tiền Phong Linh muốn nói chuyện, nhưng lại bị một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên cắt ngang.
Một học sinh cầm cặp sách, đạp xe đạp chạy tới, sau đó nhảy xuống bằng động tác cực ngầu, chờ đáp xuống thì quay người xoay một vòng! Két, lốp xe mài trên mặt đất, đôi chân dài kia chống dưới đất, balo hất lên, mái tóc bay bay, thiếu niên sáng sủa toét miệng cười tươi, hàm răng trắng sáng như tuyết.
Cậu ta chạy lướt qua đám học sinh kia, đi tới trước mặt Tùy Dặc và Yến Thanh Vũ.
“Tùy Dặc, leo lên đi, để tôi đưa cậu về nhà!”
Giọng điệu này, cứ như bọn họ quen thân lắm ấy.
Tùy Dặc nhất thời im lặng, Yến Thanh Vũ cũng nhướng mày.
Hửm, hai người này thật sự quen biết nhau à?
“Là Vu Hàng!”
“Sao cậu ta lại biết Tùy Dặc nhỉ...”
Tùy Dặc nhìn Vu Hàng, quả nhiên nhìn thấy đám người Lâm Sơ Hiểu bên kia đang giận tái mặt, cô thầm thở dài, vỗ vỗ đầu xe đạp, nói với Vu Hàng: “Không cần đâu, cảm ơn nhé.”
Trông bọn họ cà lơ phất phơ, lưu manh thấy rõ luôn, khí thế vừa nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Bọn họ đang đi qua đây.
Không, hẳn là nên nói một thanh niên trong số đó đang lạnh lùng đi về phía Tùy Dặc.
Trong lòng Tùy Dặc thầm giật mình, đi tới trước vài bước, lướt qua mặt anh ta, “Bên này.”
Thanh niên sững sờ, nhìn đám người Vu Hàng mặt mày kỳ lạ bên kia một cái, đám nhóc này đều là học sinh...
Suýt nữa anh ta quên mất Tùy Dặc cũng là học sinh.
Anh ta nhíu mày đuổi theo Tùy Dặc, sau khi đi ra vài chục bước, Tùy Dặc mới quay đầu lại, “Có chuyện gì thế?”
“Chỗ khu phòng trọ... Có chút vấn đề, nói là sắp cải tạo đường...”
“Cải tạo đường?” Dạo gần đây Tùy Dặc không để ý tới chính sách của chính phủ cho lắm, nhưng đây tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì.
Thanh niên mặt mày xám xịt, thấp giọng nói: “Vốn dĩ đây cũng là chuyện tốt, mỗi nhà đều nhận được một khoản tiền bồi thường, nhưng mà... mình toàn là dân thuê trọ, dù đã ở đó mấy chục năm thì vẫn là ở thuê, bây giờ chủ nhà là Điền lão đại tuyên bố cưỡng chế, bắt chúng ta phải chuyển đi hết trong vòng hai ngày, bằng không sẽ...”
Đương nhiên là dùng vũ lực đuổi người rồi!
Tùy Dặc nhíu mày, hai ngày ư? Để dọn nhà thì đủ rồi, vấn đề là dọn đi đâu đây?
Tùy Dặc trầm mặc một hồi mới nhìn anh ta: “Cảm ơn đã thông báo.”
“Không có gì, thật ra tôi muốn... cảm ơn em đêm qua đã cứu tôi.” Thanh niên xấu hổ gãi đầu, nói năng lắp bắp, mà trên chiếc áo phông anh ta mặc dường như dính phải vết bẩn mãi mãi không bao giờ giặt sạch được.
“Không có gì, dù sao cũng là vì tôi...” Tùy Dặc nhớ thanh niên này chính là người đêm qua muốn xâm phạm cô, nhưng lại vô tình bị cô đẩy đi, thoát được một đòn tấn công trí mạng, không ngờ anh ta lại tự mình nói lời cảm ơn cô như thế.
Xem ra bản chất của người này cũng không xấu.
“Lúc trước tôi không biết em đi đâu, thầm nghĩ nếu em không xảy ra chuyện gì, chắc là sẽ đi học... Tôi bèn đứng chờ sẵn ngoài cổng trường, may mà chờ được... Em có muốn về cùng với bọn này không, mọi người cùng nhau bàn bạc xem nên đi đâu, dù sao cũng không đông, bọn này giúp em dọn nhà cũng được. Còn nữa, hôm qua anh uống rượu say... Nên hơi quá đáng...”
“Anh không uống say thì không quá đáng à?” Lời Tùy Dặc nói làm thanh niên kia đờ người.
Hình như lúc trước anh ta cũng thường quấy rối Tùy Dặc... có điều người ta chưa từng để ý tới anh ta.
Anh ta bối rối bồi thêm một câu: “Dù sao đám bọn này cũng rảnh rỗi mà, xem như để xin lỗi...”
“Không cần đâu, đồ của tôi không nhiều lắm... lát nữa tôi sẽ về xem sao.” Tùy Dặc nói một câu, sau đó xoay người lại đi về phía mấy người Yến Thanh Vũ.
Trong lúc Tùy Dặc đi nói chuyện với thanh niên du côn kia, đám Vu Hàng ở bên này cũng chẳng yên tĩnh, cả đám nháo nhào bàn tán, chủ đề gần như nghiêng về một bên, nào là Tùy Dặc qua lại với đám lưu manh các thứ...
Nhưng chờ sau khi Tùy Dặc quay lại, đám người kia lại không dám nói tiếp nữa.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
