0 chữ
Chương 30
Chương 30
“Trường nào? Còn chưa thi nên không biết.” Tùy Dặc kẹp cây bút máy kia vào vở, lại rút một cây bút khác ra.
“Ồ, chứ cậu còn thi đậu trường nào được chứ?” Mấy người có thành tích không tốt khác ngồi bên cạnh thấy Tùy Dặc bình tĩnh như thế thì bắt đầu mỉa mai.
Bọn họ không thích nhìn thấy Tùy Dặc như thế! Thành tích kém thì thôi đi, còn bày đặt kiêu ngạo cái gì chứ!
Một người trong đó cười lạnh nói: “Dù thi đậu cũng chưa chắc đã là chuyện tốt... Lên đại học cũng cần có tiền đấy.”
Tiền lại là thứ Tùy Dặc thiếu nhiều hơn cả điểm thi.
Trương Dương là tên lưu manh có tiếng trong lớp 12A2, bắt đầu từ lớp 10 đã luôn miệng tuyên dương câu châm ngôn “Học giỏi không bằng quan hệ rộng, tao tốt nghiệp xong sẽ đi khởi nghiệp”.
Nhưng hai năm trôi qua, Tùy Dặc nhiều lần nhìn thấy tên này bị chủ nhiệm lớp đuổi cổ ra khỏi trường, sau đó lại lảo đảo đi vào phòng học ngủ gà ngủ gật.
Thấy đến chán ngán, lại hơi buồn cười.
Trương Dương là lưu manh, xem như thành phần bất hảo, nhưng trông cũng sáng sủa đẹp trai, có thể nhiều cô gái mới lớn sẽ rung rinh trước cậu ta, nhưng không ai dám dính dáng gì với cậu ta trước mặt mọi người, nên đám người Diệp An An đều đồng loại lùi lại phía sau.
“Chà, còn mang cả sách theo à? Muốn nghiêm túc học hành hả?” Trương Dương cười khẽ, tới gần Tùy Dặc, cà lơ phất phơ nói: “Tùy Dặc à, cậu còn giả vờ làm học sinh ngoan cái gì chứ. Thành tích của cậu chỉ bình thường thôi, tốt nghiệp xong cứ đi theo tôi kiếm ăn, bảo đảm tốt hơn cuộc sống của cậu bây giờ nhiều.”
Đám người kia vây quanh Tùy Dặc.
Diệp An An thấy tình hình như thế thì rất sốt ruột, nhưng vẫn bị bạn bè đứng bên cạnh kéo lại, hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhỏ giọng lầm bầm một tiếng rồi dừng lại.
Trong đám đông, đám Lâm Sơ Hiểu đứng ở cổng trường cười lạnh.
Chà, là Tùy Dặc đấy à! Bị Trương Dương nhìn trúng ư? Cũng phải thôi, Tùy Dặc trông cũng xinh đẹp, lại không có chỗ dựa gì, bị đám lưu manh này bám theo cũng là chuyện bình thường, kéo tới bây giờ mới bị để ý đã xem như kỳ tích rồi.
“Chậc, Tùy Dặc à, tôi tốt với cậu thế cơ mà, cậu sợ tôi như vậy làm gì?” Trương Dương vươn tay ra, định ôm vai Tùy Dặc.
Tùy Dặc cau mày, chân nhích nhẹ một cái, giơ tay ra, nhẹ nhàng đẩy bàn tay phải Trương Dương giơ ra định quàng lấy vai cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không giả vờ gì hết... Tôi vốn là học sinh, nhưng cậu có chắc là muốn kiếm chuyện với tôi không?”
Trương Dương đối diện với Tùy Dặc, nói thật, hoàn cảnh của bọn họ cũng không khá hơn Tùy Dặc là bao, đều không có gia đình, đều đã bị tương lai từ bỏ cả rồi...
Nhưng Tùy Dặc xem như nổi tiếng nhất trong nhóm bọn họ, đơn giản vì trông cô xưa nay luôn sạch sẽ đứng đắn, dù lúc nào cũng chỉ mặc đồng phục, nhưng xưa nay đều gọn gàng sạch sẽ, cho dù thành tích không tốt, nhưng từ trước tới nay vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên.
Người như vậy, có lẽ sẽ khiến bọn họ ngưỡng mộ, nhưng cũng dễ khiến bọn họ cảm thấy chán ghét.
Tại sao Tùy Dặc lại có cuộc sống như thế chứ? Lẽ ra cô phải giống như bọn họ, bị người đời khinh thường như sâu mọt chứ.
Còn cả học phí nữa, rốt cuộc Tùy Dặc lấy từ đâu ra đây?
Sau giờ Tùy Dặc luôn chạy đi đâu mất tăm, cũng không tham gia mấy hoạt động tập thể, không thấy thân thiết với ai, chỉ một mình tới lui mà thôi.
Đi làm thêm? Nhưng Tùy Dặc chưa từng trốn học bao giờ.
Không phải, hôm nay có trốn.
Sau khi trở về lại mặc một bộ đồ xịn như thế, như biến thành một người khác, còn có tiền nữa.
Có thể gặp cảnh ngộ gì chứ?
Trương Dương cảm thấy xã hội này đúng là nực cười!
Cười kẻ nghèo, không cười đám làm đĩ, nhưng vừa nghèo vừa làm đĩ mà còn ra vẻ sạch sẽ được như thế này, Tùy Dặc này cũng xem như đặc biệt.
“Học sinh? Tùy Dặc, đêm qua mày đi bán da^ʍ đúng không! Nếu không thì đào đâu ra quần áo mới với tiền bạc chứ, mày tưởng mày cao thượng hơn bọn tao à! Bố không tin cái trò này của mày đâu!”
Trương Dương phun một bãi nước bọt xuống đất, mấy đứa con trai khác cũng nhao nhao cười lạnh.
“Quần áo mới? Tao mới phát hiện đấy, Tùy Dặc, bộ đồ mày đang mặc, dù là hàng fake thì ít nhất cũng phải ba bốn trăm đồng. Tao rất tò mò, đến học phí mày còn không lấy ra nổi mà lại đi mua bộ đồ đắt thế này à, lạ thật đấy...”
Một giọng nữ có vẻ chói tai vang lên.
Tiền Phong Linh đứng ở cổng trường rất lâu rồi, bây giờ mới tìm được cơ hội đả kích Tùy Dặc, cô ta cười đến là ngây thơ vô hại, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ khinh thường.
Đám học sinh đứng ở cổng trường nhao nhao, người ở cửa hàng lại càng ồn ào hơn!
Diệp An An ngơ ngác nhìn Tùy Dặc.
Cô ấy, thật sự là người như vậy ư?
Bán da^ʍ, từ này ở trường học vừa dơ bẩn lại độc ác, giống như ác ma chui ra từ trong toilet, nuốt chửng tất cả sự đơn thuần của bọn họ.
Những ánh mắt mỉa mai lũ lượt trút xuống.
Tùy Dặc bị “vây công” lật lật chồng sách và đồng phục trong ngực, rút ra một cây bút, nghiêng người qua, tay cầm bút đưa cho người vừa đi ra khỏi cửa hàng, người nọ đang muốn nói chuyện, nhưng vẫn muộn hơn Tùy Dặc một nhịp.
“Cảm ơn bút của cậu nhé, trả lại cho cậu này.”
Ánh mắt của Yến Thanh Vũ lấp lánh, không hề nhận lấy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Xem như quà bồi thường cho sự thất lễ của mình trước đó nhé? Hoặc cậu cũng có thể xem nó như quà gặp mặt cho ngày đầu tiên chúng mình làm bạn cùng bàn cũng được.”
Tùy Dặc nhìn cô ấy một cái, lại không hề nhìn ra vẻ bất mãn hay khinh thường nào từ ánh mắt của cô ấy, chỉ có đôi mắt trong veo sáng ngời, phản chiếu lại hình bóng của cô.
Tùy Dặc cảm thấy hứng thú, khóe miệng nhếch lên.
“Ồ, chứ cậu còn thi đậu trường nào được chứ?” Mấy người có thành tích không tốt khác ngồi bên cạnh thấy Tùy Dặc bình tĩnh như thế thì bắt đầu mỉa mai.
Bọn họ không thích nhìn thấy Tùy Dặc như thế! Thành tích kém thì thôi đi, còn bày đặt kiêu ngạo cái gì chứ!
Một người trong đó cười lạnh nói: “Dù thi đậu cũng chưa chắc đã là chuyện tốt... Lên đại học cũng cần có tiền đấy.”
Tiền lại là thứ Tùy Dặc thiếu nhiều hơn cả điểm thi.
Trương Dương là tên lưu manh có tiếng trong lớp 12A2, bắt đầu từ lớp 10 đã luôn miệng tuyên dương câu châm ngôn “Học giỏi không bằng quan hệ rộng, tao tốt nghiệp xong sẽ đi khởi nghiệp”.
Nhưng hai năm trôi qua, Tùy Dặc nhiều lần nhìn thấy tên này bị chủ nhiệm lớp đuổi cổ ra khỏi trường, sau đó lại lảo đảo đi vào phòng học ngủ gà ngủ gật.
Trương Dương là lưu manh, xem như thành phần bất hảo, nhưng trông cũng sáng sủa đẹp trai, có thể nhiều cô gái mới lớn sẽ rung rinh trước cậu ta, nhưng không ai dám dính dáng gì với cậu ta trước mặt mọi người, nên đám người Diệp An An đều đồng loại lùi lại phía sau.
“Chà, còn mang cả sách theo à? Muốn nghiêm túc học hành hả?” Trương Dương cười khẽ, tới gần Tùy Dặc, cà lơ phất phơ nói: “Tùy Dặc à, cậu còn giả vờ làm học sinh ngoan cái gì chứ. Thành tích của cậu chỉ bình thường thôi, tốt nghiệp xong cứ đi theo tôi kiếm ăn, bảo đảm tốt hơn cuộc sống của cậu bây giờ nhiều.”
Đám người kia vây quanh Tùy Dặc.
Diệp An An thấy tình hình như thế thì rất sốt ruột, nhưng vẫn bị bạn bè đứng bên cạnh kéo lại, hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhỏ giọng lầm bầm một tiếng rồi dừng lại.
Chà, là Tùy Dặc đấy à! Bị Trương Dương nhìn trúng ư? Cũng phải thôi, Tùy Dặc trông cũng xinh đẹp, lại không có chỗ dựa gì, bị đám lưu manh này bám theo cũng là chuyện bình thường, kéo tới bây giờ mới bị để ý đã xem như kỳ tích rồi.
“Chậc, Tùy Dặc à, tôi tốt với cậu thế cơ mà, cậu sợ tôi như vậy làm gì?” Trương Dương vươn tay ra, định ôm vai Tùy Dặc.
Tùy Dặc cau mày, chân nhích nhẹ một cái, giơ tay ra, nhẹ nhàng đẩy bàn tay phải Trương Dương giơ ra định quàng lấy vai cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không giả vờ gì hết... Tôi vốn là học sinh, nhưng cậu có chắc là muốn kiếm chuyện với tôi không?”
Trương Dương đối diện với Tùy Dặc, nói thật, hoàn cảnh của bọn họ cũng không khá hơn Tùy Dặc là bao, đều không có gia đình, đều đã bị tương lai từ bỏ cả rồi...
Người như vậy, có lẽ sẽ khiến bọn họ ngưỡng mộ, nhưng cũng dễ khiến bọn họ cảm thấy chán ghét.
Tại sao Tùy Dặc lại có cuộc sống như thế chứ? Lẽ ra cô phải giống như bọn họ, bị người đời khinh thường như sâu mọt chứ.
Còn cả học phí nữa, rốt cuộc Tùy Dặc lấy từ đâu ra đây?
Sau giờ Tùy Dặc luôn chạy đi đâu mất tăm, cũng không tham gia mấy hoạt động tập thể, không thấy thân thiết với ai, chỉ một mình tới lui mà thôi.
Đi làm thêm? Nhưng Tùy Dặc chưa từng trốn học bao giờ.
Không phải, hôm nay có trốn.
Sau khi trở về lại mặc một bộ đồ xịn như thế, như biến thành một người khác, còn có tiền nữa.
Có thể gặp cảnh ngộ gì chứ?
Trương Dương cảm thấy xã hội này đúng là nực cười!
Cười kẻ nghèo, không cười đám làm đĩ, nhưng vừa nghèo vừa làm đĩ mà còn ra vẻ sạch sẽ được như thế này, Tùy Dặc này cũng xem như đặc biệt.
“Học sinh? Tùy Dặc, đêm qua mày đi bán da^ʍ đúng không! Nếu không thì đào đâu ra quần áo mới với tiền bạc chứ, mày tưởng mày cao thượng hơn bọn tao à! Bố không tin cái trò này của mày đâu!”
Trương Dương phun một bãi nước bọt xuống đất, mấy đứa con trai khác cũng nhao nhao cười lạnh.
“Quần áo mới? Tao mới phát hiện đấy, Tùy Dặc, bộ đồ mày đang mặc, dù là hàng fake thì ít nhất cũng phải ba bốn trăm đồng. Tao rất tò mò, đến học phí mày còn không lấy ra nổi mà lại đi mua bộ đồ đắt thế này à, lạ thật đấy...”
Một giọng nữ có vẻ chói tai vang lên.
Tiền Phong Linh đứng ở cổng trường rất lâu rồi, bây giờ mới tìm được cơ hội đả kích Tùy Dặc, cô ta cười đến là ngây thơ vô hại, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ khinh thường.
Đám học sinh đứng ở cổng trường nhao nhao, người ở cửa hàng lại càng ồn ào hơn!
Diệp An An ngơ ngác nhìn Tùy Dặc.
Cô ấy, thật sự là người như vậy ư?
Bán da^ʍ, từ này ở trường học vừa dơ bẩn lại độc ác, giống như ác ma chui ra từ trong toilet, nuốt chửng tất cả sự đơn thuần của bọn họ.
Những ánh mắt mỉa mai lũ lượt trút xuống.
Tùy Dặc bị “vây công” lật lật chồng sách và đồng phục trong ngực, rút ra một cây bút, nghiêng người qua, tay cầm bút đưa cho người vừa đi ra khỏi cửa hàng, người nọ đang muốn nói chuyện, nhưng vẫn muộn hơn Tùy Dặc một nhịp.
“Cảm ơn bút của cậu nhé, trả lại cho cậu này.”
Ánh mắt của Yến Thanh Vũ lấp lánh, không hề nhận lấy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Xem như quà bồi thường cho sự thất lễ của mình trước đó nhé? Hoặc cậu cũng có thể xem nó như quà gặp mặt cho ngày đầu tiên chúng mình làm bạn cùng bàn cũng được.”
Tùy Dặc nhìn cô ấy một cái, lại không hề nhìn ra vẻ bất mãn hay khinh thường nào từ ánh mắt của cô ấy, chỉ có đôi mắt trong veo sáng ngời, phản chiếu lại hình bóng của cô.
Tùy Dặc cảm thấy hứng thú, khóe miệng nhếch lên.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
