0 chữ
Chương 15
Chương 15
Tùy Dặc nhanh chóng thay quần áo, mặc dù đồ lót là nhờ người khác mua hộ, nhưng người kia cũng là phụ nữ, tuổi cũng lớn vậy rồi, Tùy Dặc cũng không ngại ngùng gì, cười với người phụ nữ đang chờ ngoài cửa, nhẹ nhàng nói: "Vừa với cháu lắm, cảm ơn dì ạ.”
“Đúng rồi, cô bé này, đây là đồng phục của cô, tuy rằng đồng phục này rách mất rồi, nhưng mà tôi nghĩ có thể cô vẫn muốn giữ lại, nên tôi đã giúp cô giặt sạch rồi đấy, trong túi áo còn có tiền của cô."
Rách rồi dì ấy còn mang đi giặt?
Tùy Dặc không biết từ nào có thể diễn tả được sự cao thượng của bọn họ nữa, chỉ có thể chân thành cảm ơn.
Chờ người phụ nữ đi rồi, Tùy Dặc mới cầm lấy quần áo của mình, đưa tay sờ túi áo đồng phục, ước lượng độ dày trong túi, may mắn, vẫn còn 10 đồng…
Cô thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên, cô ngẩn người.
Lại sờ sờ túi áo,
Tại sao cô lại biết trong này có 10 đồng?
Bởi vì cô vừa "thấy" đồng 10 đồng trong túi.
Nhưng tại sao cô lại nhìn thấy nó?
Vấn đề là cô chưa hề mở cái túi ra xem! Thậm chí mắt cô cũng không nhìn túi áo…
Cô chỉ sờ mà thôi.
Tùy Dặc lập tức bỏ túi áo lấy tiền ra, cẩn thận đếm, 10 đồng, không thừa không thiếu!
Tùy Dặc ngồi trên ghế, hay là cô nhớ mình có 10 đồng nhỉ?
Không, khi cô đi về đến nhà, trên người còn 11 đồng, cô nhớ rất rõ, cho nên theo như cô nhớ, phải là 11 động mới đúng, chứ không phải 10 đồng, mà cô hết chạy như điên lại rơi xuống nước, tiền trong túi áo rơi ra cũng là chuyện bình thường.
Mất 1 đồng rồi!
Nhưng cái đó cô không biết thật, vậy thì đáng ra cô phải không biết là có 10 đồng trong túi chứ.
Vậy thì......
Tùy Dặc nhìn tiền trên bàn, đờ người ra một lúc, rồi lại cất tiền đi, thử đi thử lại, cố tìm lại cảm giác lúc đó, dường như ngay lúc cô chạm tay vào túi, trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh trong cái túi, không giống như nhìn thấy từ khóe mắt, mà lại giống như nhìn từ mọi góc cạnh…
Giống như ảnh D vậy…
“Chắc là ảo giác rồi… nhưng thế gian này có những chuyện xảy ra là vì nhân quả, chẳng lẽ chuyện nào có liên quan gì đến chuyện xảy ra hôm qua sao?"
Tùy Dặc sờ sờ lòng bàn tay trái, ngẫm nghĩ một chút, lại dùng tay phải sờ túi áo, quả nhiên không có thấy gì cả.
Nhưng mà những gì được lưu trong trí nhớ của con người có thể được khắc ghi rất sâu đậm, cô vừa nghĩ đến cái, hình ảnh vừa rồi lại hiện ra, nên cô quyết định thử một cách khác.
Cô tìm một cuốn sách trên kệ và đặt tay phải của mình lên nó... Bình tĩnh tìm lại cảm giác vừa rồi...
Không hề có phản ứng gì cả.
Trầm mặc một lúc, cô đổi sang tay trái, rất nhanh…
Bìa sách như bị xuyên thấu, nội dung bên trong, trang thứ nhất, lần lượt xuất hiện ở trước mắt cô, từng chữ cái như hiện ra, nhảy nhót trong đầu cô…
Mùi mực, đó là mùi thơm dịu của mực ẩn trong từng con chữ.
“Lan Đình tập tự…”
Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn bìa sách, đây là một tập thơ cổ, có vẻ như từ rất lâu rồi, thoang thoảng hương vị cổ kính, mở sách ra, ngay trang đầu là một bài thơ Lan Đình
Tập thơ được viết hoàn toàn bằng tay.
Chữ nào chữ nấy rồng bay phượng múa, rất có hồn.
Cô lại vuốt ve quyển sách… Các hình ảnh lần lượt xuất hiện trong đầu cô… Xuất Sư Biểu, Thủy Điệu Ca Đầu, những bài thơ có thể coi là tinh hoa văn hóa Trung Hoa hiện ra trước mặt cô, cô giống như một đứa trẻ, “đoán” bài thơ sẽ xuất hiện tiếp theo, lần nào cũng đoán trúng
Đến bài thứ tư, lòng bàn tay cô đột nhiên đau nhức, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, các ngón tay co quắp lại.
Dường như cô cảm thấy cái gì đó đã cạn kiệt.
“Đây là, hiện tượng từ tính sao?
Sau khi thử đi thử lại mấy lần, không hiểu sao đột nhiên từ này nảy ra trong đầu Tùy Dặc, hơn nữa, lại có thêm một khái niệm nữa xuất hiện trước hiện tượng từ tính này.
"Trời đất vạn vật đều có từ trường, thiên từ là do vũ trụ tạo thành, địa từ khiến vạn vật sinh sôi nảy nở, nhân từ là văn võ đối nghịch trời cao."
Tùy Dặc vốn không phải người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng cũng không quá tin tưởng vào mấy chuyện tâm linh, nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, những chuyện ngày hôm qua, không phải do quỷ nhập vào cô, thì cũng là do mảnh gương quái quỷ kia ám lấy cô.
"Trời đất vạn vật đều có từ trường, cái này không sai, khoa học cũng công nhận điều này là đúng, nhưng mà vấn đề là đến công nghệ khoa học tiên tiến nhất còn không xác định được từ trường này, sao mình lại có thể?”
Tùy Dặc đặt tay lên ngực tự hỏi mình, tay còn lại vô thức chạm vào quyển sách kia. Bình tĩnh lại một chút, dường như cô lại cảm thấy lòng bàn tay mình như có một luồng khí đi qua.
Luồng khí của nhân từ, đến từ văn võ lật trời trong văn khí, cô cảm nhận được từ trường phát ra từ những văn tự cổ kia.
Trong khoảnh khắc đó, cô đã có câu trả lời - cô thực sự có thể.
----------------
---
Bộ truyện dịch Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp của shop đã full và đang giảm giá mua combo, mong mọi người ủng hộ ạ
“Đúng rồi, cô bé này, đây là đồng phục của cô, tuy rằng đồng phục này rách mất rồi, nhưng mà tôi nghĩ có thể cô vẫn muốn giữ lại, nên tôi đã giúp cô giặt sạch rồi đấy, trong túi áo còn có tiền của cô."
Rách rồi dì ấy còn mang đi giặt?
Tùy Dặc không biết từ nào có thể diễn tả được sự cao thượng của bọn họ nữa, chỉ có thể chân thành cảm ơn.
Chờ người phụ nữ đi rồi, Tùy Dặc mới cầm lấy quần áo của mình, đưa tay sờ túi áo đồng phục, ước lượng độ dày trong túi, may mắn, vẫn còn 10 đồng…
Lại sờ sờ túi áo,
Tại sao cô lại biết trong này có 10 đồng?
Bởi vì cô vừa "thấy" đồng 10 đồng trong túi.
Nhưng tại sao cô lại nhìn thấy nó?
Vấn đề là cô chưa hề mở cái túi ra xem! Thậm chí mắt cô cũng không nhìn túi áo…
Cô chỉ sờ mà thôi.
Tùy Dặc lập tức bỏ túi áo lấy tiền ra, cẩn thận đếm, 10 đồng, không thừa không thiếu!
Tùy Dặc ngồi trên ghế, hay là cô nhớ mình có 10 đồng nhỉ?
Không, khi cô đi về đến nhà, trên người còn 11 đồng, cô nhớ rất rõ, cho nên theo như cô nhớ, phải là 11 động mới đúng, chứ không phải 10 đồng, mà cô hết chạy như điên lại rơi xuống nước, tiền trong túi áo rơi ra cũng là chuyện bình thường.
Mất 1 đồng rồi!
Nhưng cái đó cô không biết thật, vậy thì đáng ra cô phải không biết là có 10 đồng trong túi chứ.
Tùy Dặc nhìn tiền trên bàn, đờ người ra một lúc, rồi lại cất tiền đi, thử đi thử lại, cố tìm lại cảm giác lúc đó, dường như ngay lúc cô chạm tay vào túi, trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh trong cái túi, không giống như nhìn thấy từ khóe mắt, mà lại giống như nhìn từ mọi góc cạnh…
Giống như ảnh D vậy…
“Chắc là ảo giác rồi… nhưng thế gian này có những chuyện xảy ra là vì nhân quả, chẳng lẽ chuyện nào có liên quan gì đến chuyện xảy ra hôm qua sao?"
Tùy Dặc sờ sờ lòng bàn tay trái, ngẫm nghĩ một chút, lại dùng tay phải sờ túi áo, quả nhiên không có thấy gì cả.
Nhưng mà những gì được lưu trong trí nhớ của con người có thể được khắc ghi rất sâu đậm, cô vừa nghĩ đến cái, hình ảnh vừa rồi lại hiện ra, nên cô quyết định thử một cách khác.
Không hề có phản ứng gì cả.
Trầm mặc một lúc, cô đổi sang tay trái, rất nhanh…
Bìa sách như bị xuyên thấu, nội dung bên trong, trang thứ nhất, lần lượt xuất hiện ở trước mắt cô, từng chữ cái như hiện ra, nhảy nhót trong đầu cô…
Mùi mực, đó là mùi thơm dịu của mực ẩn trong từng con chữ.
“Lan Đình tập tự…”
Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn bìa sách, đây là một tập thơ cổ, có vẻ như từ rất lâu rồi, thoang thoảng hương vị cổ kính, mở sách ra, ngay trang đầu là một bài thơ Lan Đình
Tập thơ được viết hoàn toàn bằng tay.
Chữ nào chữ nấy rồng bay phượng múa, rất có hồn.
Cô lại vuốt ve quyển sách… Các hình ảnh lần lượt xuất hiện trong đầu cô… Xuất Sư Biểu, Thủy Điệu Ca Đầu, những bài thơ có thể coi là tinh hoa văn hóa Trung Hoa hiện ra trước mặt cô, cô giống như một đứa trẻ, “đoán” bài thơ sẽ xuất hiện tiếp theo, lần nào cũng đoán trúng
Đến bài thứ tư, lòng bàn tay cô đột nhiên đau nhức, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, các ngón tay co quắp lại.
Dường như cô cảm thấy cái gì đó đã cạn kiệt.
“Đây là, hiện tượng từ tính sao?
Sau khi thử đi thử lại mấy lần, không hiểu sao đột nhiên từ này nảy ra trong đầu Tùy Dặc, hơn nữa, lại có thêm một khái niệm nữa xuất hiện trước hiện tượng từ tính này.
"Trời đất vạn vật đều có từ trường, thiên từ là do vũ trụ tạo thành, địa từ khiến vạn vật sinh sôi nảy nở, nhân từ là văn võ đối nghịch trời cao."
Tùy Dặc vốn không phải người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng cũng không quá tin tưởng vào mấy chuyện tâm linh, nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, những chuyện ngày hôm qua, không phải do quỷ nhập vào cô, thì cũng là do mảnh gương quái quỷ kia ám lấy cô.
"Trời đất vạn vật đều có từ trường, cái này không sai, khoa học cũng công nhận điều này là đúng, nhưng mà vấn đề là đến công nghệ khoa học tiên tiến nhất còn không xác định được từ trường này, sao mình lại có thể?”
Tùy Dặc đặt tay lên ngực tự hỏi mình, tay còn lại vô thức chạm vào quyển sách kia. Bình tĩnh lại một chút, dường như cô lại cảm thấy lòng bàn tay mình như có một luồng khí đi qua.
Luồng khí của nhân từ, đến từ văn võ lật trời trong văn khí, cô cảm nhận được từ trường phát ra từ những văn tự cổ kia.
Trong khoảnh khắc đó, cô đã có câu trả lời - cô thực sự có thể.
----------------
---
Bộ truyện dịch Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp của shop đã full và đang giảm giá mua combo, mong mọi người ủng hộ ạ
2
0
1 tuần trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
