0 chữ
Chương 14
Chương 14
Tùy Dặc không tìm thấy quần áo để thay, cũng chẳng thấy ai khác, căn phòng rộng lớn có chút trống trải, vô cùng yên tĩnh. Không còn cách nào khác, cô đành bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang đầy dây leo quấn quanh, ngắm nhìn khung cảnh ở sân sau.
Một hồ đầy hoa sen, không, phải nói là, ở những chỗ mà cô có thể nhìn thấy, hồ nước, nước hồ xanh trong, trên mặt hồ hoa sen phủ kín.
Bốn bề đều là nước, bên trong còn có một con suối nhỏ, tạo thành một cái hồ rộng hai mẫu.
Trong hồ nước, đều là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
"Đồ ăn trong lò vi sóng, tự lấy đi."
Đột nhiên bên cạnh cô có một giọng nói vang lên, bị một bụi dây thường xuân chặn lại, Tùy Dặc đi thêm mấy bước nữa, mới thấy trong sân có một người đang ngồi trên ghế, trên bàn có một chút đồ ăn và nước uống, tất nhiên đó là bữa sáng của anh ta.
Mà dường như anh ta đã ăn xong, ngồi tựa lưng vào thành ghế, cái áo rộng thùng thình sạch sẽ dán vào người anh ta, ống tay áo trắng tinh xảo, đôi chân dài miên man dưới cái quần âu thong thả duỗi ra, một tay cầm sách, ngón tay thon thả, khớp xương rõ ràng.
Xung quanh anh ta, là khung cảnh thơ mộng đến choáng ngợp, còn có một hồ hoa sen đẹp không thốt nên lời.
Tùy Dặc đứng yên một lúc rồi mới tiến đến gần: "Cảm ơn anh đêm qua đã ra tay cứu giúp.”
Anh ta kẹp bookmark vào một trang sách, gấp sách lại, vắt một chân lên chân kia, rồi ngước mắt nhìn Tùy Dặc.
Trên chiếc mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Che đi vẻ lạnh lùng sắc sảo, thêm vài phần nhẹ nhàng nho nhã.
"Không cần cảm ơn, tối hôm qua tôi định đi câu cá, ai ngờ cá không thấy cắn, người cắn câu lại là cô..." Vẻ mặt anh ta vừa nghiêm túc vừa ôn hòa, giọng đều đều, cầm tách cà phê lên...
Cắn câu?
Ý của anh ta là, Tùy Dặc không nên nói cảm ơn, mà nên xin lỗi sao?
“Xin lỗi, đêm qua đã quấy rầy nhã hứng của anh rồi." Tùy Dặc vô cảm nói, giọng còn chút khản đặc và mệt mỏi, khiến anh ta dừng lại một chút, lúc này mới nhìn kỹ Tùy Dặc.
Tuổi còn rất nhỏ, mười bảy mười tám tuổi, là một cô gái khá dè dặt.
Đánh giá cô một lúc, anh ta cụp mắt, uống một ngụm cà phê, không nóng không lạnh nói: "Cô còn muốn tôi bê đồ ăn đến tận miệng cho cô ăn à?"
"Không cần... tôi không ăn sáng" Tùy Dặc định nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng vẫn còn một việc phải làm rõ.
"Để cho một cô gái vác cái bụng trống rỗng rời đi, là một hành động vô cùng bất lịch sự, hi vọng cô đừng để tôi thấy khó xử."
Tùy Dặc sửng sốt, nhìn vẻ mặt cau có của người kia, không khỏi cười khẽ, liếc nhìn thức ăn trên bàn: "Vậy có làm phiền anh không?”
"Tùy cô"
Tùy Dặc:?
Tùy Dặc mỉm cười, dùng khăn giấy lấy một miếng bánh mì nhỏ còn nguyên, ăn rồi lau tay: "Như vậy được chưa?”
Người đàn ông nhìn Tùy Dặc một cái, từ chối cho ý kiến: "Quần áo của cô phải đợi người đưa tới, cô có thể đợi lát nữa rồi đi.”
Ừm, đây là muốn đuổi người đấy à? Nhưng mà đuổi người cũng rất khéo léo.
Tùy Dặc vốn muốn rời đi, cho nên cũng không cảm thấy khó xử, gật đầu: "Làm phiền anh rồi…:
Dừng một chút, cô hỏi: "Anh có thể trả lời giúp tôi một câu hỏi được không?”
"Quần áo của cô là do dì trong biệt thự thay." Anh ta không hề ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú đọc sách.
"Ừm..." Tùy Dặc gật đầu: "Nhưng tôi không hỏi cái này, mà là muốn hỏi, lúc anh cứu tôi lên, có phải tôi... đã như vậy rồi không?"
Tùy Dặc cũng không muốn để lộ quá nhiều chuyện, chỉ có thể hỏi như vậy.
Cô muốn biết lúc mình được vớt lên có bị thương hay không, nếu không là tốt nhất, nếu có, thì có chút lớn chuyện.
Ví dụ như, cô giải thích về vết thương trên người mình trong một đêm đã khỏi hẳn.
Liệu người kia có nhận ra hay không?
“Hả?" Anh ta hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Tùy Dặc, nâng tay đẩy mắt kính xuống, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình, nhìn Tùy Dặc từ đầu đến chân, thờ ơ nói: "Không phải người như bây giờ, chẳng lẽ còn có thể là cá sao?”
Cô nghĩ cô là nàng tiên cá sao? Lên bờ cái biến thành người luôn!
Tùy Dặc hiểu người kia nói gì, có nói cô cũng không biết nói gì, bởi vì người đàn ông nhìn qua rất "tinh tế" này, suy nghĩ có chút không giống với người bình thường, hoặc là có thể nói là… ngu ngơ.
Giọng nói ôn hòa, cử chỉ tao nhã, nhưng mà lời nói ra… lại có thể khiến người ta sặc chết.
Có lẽ người kia còn chẳng biết là mình nói chuyện có thể khiến người ta sặc chết.
Đây là lý do khiến người ta không biết nói gì thêm.
Tùy Dặc không trả lời, cũng có thể là lười đáp lại, khóe mắt liếc thấy một người phụ nữ đang đi từ phía ngọn núi giả tới, đứng dậy đi đến đó.
"Cô gái, bởi vì bộ đồ lúc đó cô mặc là đồng phục học sinh, nên cũng không biết cô thích mặc kiểu nào, đành lấy cho cô mấy bộ đồ bình thường mặc cho thoải mái, hi vọng cô không chê."
Lời nói và cử chỉ của người phụ nữ khiến Tùy Dặc khẳng định rằng nơi này không tầm thường, nếu không người giúp việc trong nhà bình thường sẽ không "thân thiện" như vậy, không nhìn mặt mà bắt hình dong, đây cũng là một loại cốt cách.
Tuy rằng người đàn ông kia ăn nói không nể nang gì người ta, nhưng lại rất có phong thái người quân tử, chỉ nhìn trang phục của anh ta cũng có thể nhìn ra được, Tùy Dặc đột nhiên thấy anh ta dễ mến hơn một chút, khẽ cười, đáp: "Cám ơn dì ạ."
“Cô khách sáo quá rồi…”
Người phụ nữ nhìn Tùy Dặc đi vào phòng thay đồ, mắt dì ấy sáng bừng lên. Đêm qua dì ấy chính là người đã thay quần áo giúp cô. Nói thật, lúc dì ấy thấy cô đang mặc một bộ đồng phục học sinh ướt sũng, có chút cũ nát, lại còn có mấy vết rách. Vốn dì ấy còn tưởng cô là loại con gái “hư hỏng”, nhưng lúc giúp cô thay quần áo dì nhìn cơ thể như băng thanh ngọc khiết của cô, trong nháy mắt đã thay đổi ý nghĩ. Dáng người thế này, sao có thể là người bình thường được!
Hơn nữa sáng nay nhìn dáng vẻ cô mặc đồ ngủ, trông cũng rất tao nhã, sạch sẽ có thể…
Nói thế nào nhỉ, cả vẻ ngoài và khí chất toát ra, trông cô như thể một đóa sen vậy.
Nghe nói cô còn được vớt từ dưới nước lên?
Không chừng lại đúng thật là sen trong nước đấy~~~
----------
---
Bộ truyện dịch Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp của shop đã full và đang giảm giá mua combo, mong mọi người ủng hộ ạ
Một hồ đầy hoa sen, không, phải nói là, ở những chỗ mà cô có thể nhìn thấy, hồ nước, nước hồ xanh trong, trên mặt hồ hoa sen phủ kín.
Bốn bề đều là nước, bên trong còn có một con suối nhỏ, tạo thành một cái hồ rộng hai mẫu.
Trong hồ nước, đều là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
"Đồ ăn trong lò vi sóng, tự lấy đi."
Đột nhiên bên cạnh cô có một giọng nói vang lên, bị một bụi dây thường xuân chặn lại, Tùy Dặc đi thêm mấy bước nữa, mới thấy trong sân có một người đang ngồi trên ghế, trên bàn có một chút đồ ăn và nước uống, tất nhiên đó là bữa sáng của anh ta.
Xung quanh anh ta, là khung cảnh thơ mộng đến choáng ngợp, còn có một hồ hoa sen đẹp không thốt nên lời.
Tùy Dặc đứng yên một lúc rồi mới tiến đến gần: "Cảm ơn anh đêm qua đã ra tay cứu giúp.”
Anh ta kẹp bookmark vào một trang sách, gấp sách lại, vắt một chân lên chân kia, rồi ngước mắt nhìn Tùy Dặc.
Trên chiếc mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Che đi vẻ lạnh lùng sắc sảo, thêm vài phần nhẹ nhàng nho nhã.
"Không cần cảm ơn, tối hôm qua tôi định đi câu cá, ai ngờ cá không thấy cắn, người cắn câu lại là cô..." Vẻ mặt anh ta vừa nghiêm túc vừa ôn hòa, giọng đều đều, cầm tách cà phê lên...
Ý của anh ta là, Tùy Dặc không nên nói cảm ơn, mà nên xin lỗi sao?
“Xin lỗi, đêm qua đã quấy rầy nhã hứng của anh rồi." Tùy Dặc vô cảm nói, giọng còn chút khản đặc và mệt mỏi, khiến anh ta dừng lại một chút, lúc này mới nhìn kỹ Tùy Dặc.
Tuổi còn rất nhỏ, mười bảy mười tám tuổi, là một cô gái khá dè dặt.
Đánh giá cô một lúc, anh ta cụp mắt, uống một ngụm cà phê, không nóng không lạnh nói: "Cô còn muốn tôi bê đồ ăn đến tận miệng cho cô ăn à?"
"Không cần... tôi không ăn sáng" Tùy Dặc định nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng vẫn còn một việc phải làm rõ.
"Để cho một cô gái vác cái bụng trống rỗng rời đi, là một hành động vô cùng bất lịch sự, hi vọng cô đừng để tôi thấy khó xử."
Tùy Dặc sửng sốt, nhìn vẻ mặt cau có của người kia, không khỏi cười khẽ, liếc nhìn thức ăn trên bàn: "Vậy có làm phiền anh không?”
Tùy Dặc:?
Tùy Dặc mỉm cười, dùng khăn giấy lấy một miếng bánh mì nhỏ còn nguyên, ăn rồi lau tay: "Như vậy được chưa?”
Người đàn ông nhìn Tùy Dặc một cái, từ chối cho ý kiến: "Quần áo của cô phải đợi người đưa tới, cô có thể đợi lát nữa rồi đi.”
Ừm, đây là muốn đuổi người đấy à? Nhưng mà đuổi người cũng rất khéo léo.
Tùy Dặc vốn muốn rời đi, cho nên cũng không cảm thấy khó xử, gật đầu: "Làm phiền anh rồi…:
Dừng một chút, cô hỏi: "Anh có thể trả lời giúp tôi một câu hỏi được không?”
"Quần áo của cô là do dì trong biệt thự thay." Anh ta không hề ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú đọc sách.
"Ừm..." Tùy Dặc gật đầu: "Nhưng tôi không hỏi cái này, mà là muốn hỏi, lúc anh cứu tôi lên, có phải tôi... đã như vậy rồi không?"
Tùy Dặc cũng không muốn để lộ quá nhiều chuyện, chỉ có thể hỏi như vậy.
Cô muốn biết lúc mình được vớt lên có bị thương hay không, nếu không là tốt nhất, nếu có, thì có chút lớn chuyện.
Ví dụ như, cô giải thích về vết thương trên người mình trong một đêm đã khỏi hẳn.
Liệu người kia có nhận ra hay không?
“Hả?" Anh ta hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Tùy Dặc, nâng tay đẩy mắt kính xuống, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình, nhìn Tùy Dặc từ đầu đến chân, thờ ơ nói: "Không phải người như bây giờ, chẳng lẽ còn có thể là cá sao?”
Cô nghĩ cô là nàng tiên cá sao? Lên bờ cái biến thành người luôn!
Tùy Dặc hiểu người kia nói gì, có nói cô cũng không biết nói gì, bởi vì người đàn ông nhìn qua rất "tinh tế" này, suy nghĩ có chút không giống với người bình thường, hoặc là có thể nói là… ngu ngơ.
Giọng nói ôn hòa, cử chỉ tao nhã, nhưng mà lời nói ra… lại có thể khiến người ta sặc chết.
Có lẽ người kia còn chẳng biết là mình nói chuyện có thể khiến người ta sặc chết.
Đây là lý do khiến người ta không biết nói gì thêm.
Tùy Dặc không trả lời, cũng có thể là lười đáp lại, khóe mắt liếc thấy một người phụ nữ đang đi từ phía ngọn núi giả tới, đứng dậy đi đến đó.
"Cô gái, bởi vì bộ đồ lúc đó cô mặc là đồng phục học sinh, nên cũng không biết cô thích mặc kiểu nào, đành lấy cho cô mấy bộ đồ bình thường mặc cho thoải mái, hi vọng cô không chê."
Lời nói và cử chỉ của người phụ nữ khiến Tùy Dặc khẳng định rằng nơi này không tầm thường, nếu không người giúp việc trong nhà bình thường sẽ không "thân thiện" như vậy, không nhìn mặt mà bắt hình dong, đây cũng là một loại cốt cách.
Tuy rằng người đàn ông kia ăn nói không nể nang gì người ta, nhưng lại rất có phong thái người quân tử, chỉ nhìn trang phục của anh ta cũng có thể nhìn ra được, Tùy Dặc đột nhiên thấy anh ta dễ mến hơn một chút, khẽ cười, đáp: "Cám ơn dì ạ."
“Cô khách sáo quá rồi…”
Người phụ nữ nhìn Tùy Dặc đi vào phòng thay đồ, mắt dì ấy sáng bừng lên. Đêm qua dì ấy chính là người đã thay quần áo giúp cô. Nói thật, lúc dì ấy thấy cô đang mặc một bộ đồng phục học sinh ướt sũng, có chút cũ nát, lại còn có mấy vết rách. Vốn dì ấy còn tưởng cô là loại con gái “hư hỏng”, nhưng lúc giúp cô thay quần áo dì nhìn cơ thể như băng thanh ngọc khiết của cô, trong nháy mắt đã thay đổi ý nghĩ. Dáng người thế này, sao có thể là người bình thường được!
Hơn nữa sáng nay nhìn dáng vẻ cô mặc đồ ngủ, trông cũng rất tao nhã, sạch sẽ có thể…
Nói thế nào nhỉ, cả vẻ ngoài và khí chất toát ra, trông cô như thể một đóa sen vậy.
Nghe nói cô còn được vớt từ dưới nước lên?
Không chừng lại đúng thật là sen trong nước đấy~~~
----------
---
Bộ truyện dịch Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp của shop đã full và đang giảm giá mua combo, mong mọi người ủng hộ ạ
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
