TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 46: Dự Yến

Bữa sáng dọn lên, trong bát canh của Ngọc Tử quả nhiên có tiết dê.

Những ngày tháng thấp thỏm, bất an, vậy mà thoáng chốc đã trôi qua ba ngày. Suốt ba ngày ấy, Ngọc Tử chỉ quanh quẩn ăn cơm, uống canh tiết dê, húp thêm các loại sữa gạo, ăn ngon ngủ kỹ. Cả ngày, nàng chẳng có việc gì khác ngoài tắm rửa sạch sẽ, chờ đợi Bội cơ đến dạy dỗ, sắp xếp.

Ấy thế nhưng, Bội cơ kia dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng, tuyệt nhiên không hề đến tìm.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã một tháng trôi qua.

Suốt một tháng, Ngọc Tử dường như bị mọi người lãng quên. Nếu không phải nàng cũng có chút thủ đoạn, e rằng hai thị tỳ kia đã cắt xén cả phần ăn của nàng rồi.

Ngày tháng dần trôi, Ngọc Tử ngày càng trở nên an nhàn, tự tại. Một tháng sống an nhàn, sung sướиɠ khiến cơ thể nàng đầy đặn, da dẻ mịn màng, trắng trẻo, ẩn hiện sắc hồng, toát lên vẻ rực rỡ, tràn đầy sức sống của một thiếu nữ đang độ xuân thì.

Chiều hôm đó, Ngọc Tử uể oải nằm dài trên chiếc giường lớn, duỗi thẳng lưng, tận hưởng chút thư thái hiếm hoi. Nàng nghiêng đầu, ngắm nhìn ánh nắng chiều nhạt nhòa, lấp lánh, xuyên qua lớp rèm mỏng, hắt vào trong phòng.

Đã sang tiết Lập Đông được một thời gian, suốt mười ngày trời u ám, sương mù giăng kín, cuối cùng bầu trời cũng chịu vén mây, trả lại những tia nắng vàng rực rỡ cho nhân gian. Bởi đã gần tối nên ánh sáng đã dịu đi, hắt lên người, mang đến cảm giác ấm áp, dễ chịu vô cùng.

Ngọc Tử chống cằm, thầm nghĩ: Cuộc sống an nhàn, sung túc thế này quả thực là hưởng thụ. Giá như có thể ra ngoài phủ đi dạo thì sẽ càng thoải mái hơn.

Bên ngoài, văng vẳng tiếng ồn ào, đó là âm thanh của các mỹ nhân đang xôn xao, bàn tán.

Những mỹ nhân đến từ khắp mọi nơi, ai nấy đều mang trong mình khát vọng lớn nhất là được Thái tử để mắt tới, được hưởng vinh hoa phú quý. Và người mà các nàng ngưỡng mộ nhất chính là sủng cơ của Tề Thái tử, một trong những vị phu nhân - Ngô Tụ.

Giữa những âm thanh cười nói, đùa giỡn ấy, Ngọc Tử nằm dài trên giường, ngáp dài một cái, chợt nhận ra cơn buồn ngủ lại ập đến.

Bất chợt, tiếng cười nói im bặt.

Thay vào đó là những tiếng bước chân dồn dập. Tiếng bước chân tiến đến trước cửa phòng Ngọc Tử, dừng lại một chút, rồi một giọng nói có phần the thé vang lên: "Ngọc cơ có đó không?"

Tìm ta sao?

Tim Ngọc Tử đập thình thịch.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, ung dung đáp: "Có đây."

"Thái tử có lệnh, yến tiệc tối nay, Ngọc cơ ra hầu!"

"Vâng."

Người truyền lệnh là một thái giám, hắn truyền lệnh xong, vênh mặt lên, chờ đợi mỹ nhân trong phòng bước ra, tạ ơn rối rít. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, bên trong vẫn im ắng, không một động tĩnh. Thái giám kia không nhịn được, khẽ hắng giọng!

Ngọc Tử nghe thấy tiếng ho khan bên ngoài.

Nàng trợn mắt, thầm nghĩ: Phi! Tên thái giám chết tiệt này còn chưa cút đi sao! Chẳng nhẽ ngươi áp giải ta ra pháp trường, còn mong ta sẽ ra cảm tạ đại ân đại đức của ngươi chắc?

Một lát sau, một tràng ho khan lại vang lên.

Ngọc Tử lại trợn mắt, nàng nheo mắt lại, cất cao giọng, thanh thúy và dịu dàng hỏi: "Có phải cổ họng ngươi không được khỏe? Phải uống nhiều nước vào mới tốt."

Thái giám kia nghẹn họng, cứng họng, mãi sau, giọng nói the thé, đầy tức giận mới vang lên: "Ô hay! Cơ tự đi mà uống!"

Ngọc Tử nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân giận dữ của thái giám kia xa dần, nàng bật cười khúc khích. Nhưng chỉ lát sau, nụ cười ấy vụt tắt, thay vào đó là tiếng thở dài lo lắng.

Nàng chẳng sợ thái giám kia sẽ trả thù, ở thời đại này, thái giám chẳng có chút địa vị nào, là hạng người mà ai ai cũng khinh bỉ, thái giám kia sẽ không dám trả thù nàng.

Nàng chỉ là đang sợ hãi mà thôi…

Ngọc Tử uể oải bước xuống giường, cùng lúc đó, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, kèm theo giọng nói vui mừng của hai thị tỳ: "Chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ sắp được hưởng phúc rồi!"

"Tỷ tỷ ngày càng xinh đẹp, đêm nay có thể sẽ được ân sủng!"

Giữa những âm thanh ồn ào, Ngọc Tử bực bội quát: "Im lặng!"

Hai thị tỳ lập tức im bặt. Ngọc Tử trừng mắt nhìn hình ảnh phản chiếu mờ ảo của mình trong tấm gương đồng, nhàn nhạt ra lệnh: "Tắm rửa, thay y phục!"

"Vâng."

Nơi tắm rửa của các mỹ nhân ở tại một khu riêng biệt, nhưng lúc này, ở đó đang tràn ngập tiếng cười nói, nô đùa của các mỹ nhân khác. Ngọc Tử liền ra lệnh cho đám thị tỳ mang bồn tắm đến, tự mình tắm rửa trong phòng.

Lúc này, Ngọc Tử mới biết, vốn dĩ Tề Thái tử chỉ ra lệnh cho ba mỹ nhân mới đến hầu yến, nhưng sau đó, lại biết tin có một vị khách quan trọng sắp xuất hiện, nên mới thay đổi ý định, ra lệnh cho tất cả những mỹ nhân xinh đẹp nhất đều phải ra tiếp đãi.

Thì ra không chỉ có một mình nàng phải đi.

Nghe vậy, Ngọc Tử thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chẳng mấy chốc, trời chiều đã ngả về Tây, trong sân, đèn đuốc bắt đầu được thắp sáng.

Ngọc Tử rửa mặt, chải đầu, thay y phục. Theo đúng phong tục thời bấy giờ, tóc nàng được xõa dài ra sau, trán đeo một miếng ngọc bội. Khi hai thị tỳ định thoa lên má nàng lớp phấn hồng theo xu hướng trang điểm thịnh hành lúc bấy giờ, Ngọc Tử đã kiên quyết từ chối.

Nàng cho hai thị tỳ lui ra, để mặt mộc, lẳng lặng ngồi trong phòng. Dưới ánh đèn lung linh, huyền ảo, gương mặt nàng ẩn hiện, tĩnh lặng như pho tượng, không hề nhúc nhích.

Buổi tối hôm nay thực sự rất quan trọng, nàng nhất định phải giữ bình tĩnh, nhất định phải biết cách che giấu cảm xúc!

Nghiến răng, Ngọc Tử cố gắng đè nén nhịp tim đang đập loạn trong l*иg ngực. Lúc này, từ sâu thẳm trong tim, nàng cảm nhận được sự rung động mãnh liệt, không thể nào kiểm soát nổi!

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên những tiếng cười nói, tiếng bước chân không dứt, xem ra các mỹ nhân đều đã lên đường. Hai thị tỳ tiến đến bên cửa, nhỏ giọng bẩm báo: "Tỷ tỷ, đã đến giờ, xin mời tỷ tỷ lên đường."

Cánh cửa phòng bật mở, khuôn mặt mộc mạc, thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần của Ngọc Tử hiện ra trước mắt hai người. Hai thị tỳ vội vàng cúi đầu, khom lưng, nép sang một bên.

Ngọc Tử ung dung bước ra ngoài, hai thị tỳ vội vàng theo sau.

Hai mươi mỹ nhân đến từ các quốc gia khác nhau, yểu điệu xếp thành hàng, thướt tha bước đi phía trước. Ngọc Tử vội vàng bước nhanh vài bước, lặng lẽ đi theo sau cùng.

Hai thị tỳ nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng hiện lên chút thất vọng. Trong số các mỹ nhân, trang phục của Ngọc Tử đúng là quá đỗi bình thường. Nàng không giống như những mỹ nhân khác, khoác lên mình những bộ trang phục truyền thống lộng lẫy của quê hương, mà chỉ mặc bộ đồ do phủ phát cho, đơn giản, không có gì nổi bật. Hơn nữa, trong một buổi dạ yến quan trọng như thế này, nàng lại để mặt mộc!

Trong phủ, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc du dương, réo rắt.

Ngọc Tử bước theo sau các mỹ nhân, nheo mắt, lặng lẽ quan sát tòa cung điện nguy nga, tráng lệ, rực rỡ ánh đèn phía trước, nơi âm thanh cười nói, yến tiệc đang rộn rã không ngừng. Nàng dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, tự nhủ: Ngọc Tử! Tỉnh táo lại, ngươi nhất định phải tỉnh táo! Bất luận thế nào, nhất định cũng phải giữ cho mình thật tỉnh táo.

Càng đến gần cung điện, mọi người càng trở nên căng thẳng, tiếng cười nói cũng thưa dần, tiếng bước chân cũng trở nên nặng nề hơn.

Các nàng đều hiểu rõ, thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã đến. Trong buổi tối này, nếu may mắn được Thái tử để mắt tới, thì chính là một bước lên tiên, trở thành một trong những phi tần của Thái tử.

Đồng thời, cũng có thể từ tối nay, các nàng sẽ phải nở nụ cười quyến rũ, mua vui trong vòng tay của một nam nhân khác. Bởi lẽ, quý tộc các nước đều có thói quen ban thưởng mỹ nhân cho thuộc hạ, khách quý trong những buổi yến tiệc như thế này.

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.