0 chữ
Chương 9
Chương 9: Ai dám cản?
Sau đó Sở Bắc Nghi làm thủ tục bảo lãnh cho Vãn Châu, bốn gã kia vẫn tiếp tục bị bắt lại vì tội gây rối trật tự cộng đồng.
Vãn Châu đứng trước cửa đồn cảnh sát, cô không muốn nói cảm ơn nhưng là người lịch sự, cô không thể cứ thế bỏ đi.
“Cảm ơn Sở Thiếu đã nhiệt tình ra tay giúp tôi.”
Sở Bắc Nghi đứng bên cạnh cúi đầu nhìn Vãn Châu, trùng hợp ở góc độ từ trên cao thấy được cặp thỏ căng tròn.
Sở Bắc Nghi… không được có tạp niệm với đứa con nít.
Vãn Châu không hiểu đột nhiên Sở Bắc Nghi im lặng là có ý gì, mắt anh nhìn chăm chăm một chỗ, cô nhíu mày cúi đầu sau đó…
Bốp.
“Mẹ kiếp.”
Tiếng chửi của Sở Bắc Nghi vang lên, anh xoa bả vai khi Vãn Châu giơ tay dùng túi xách đánh vào người anh.
“Anh nhìn đi đâu thế hả?” Vãn Châu nghiến răng hỏi
Sở Bắc Nghi lặp tức hùng hổ đáp: “Nhìn cái gì, có cái gì mà nhìn, trông không khác gì đứa học sinh cấp hai, em đây tưởng tôi biếи ŧɦái à?”
Vãn Châu lặp tức đồng ý lời này: “Phải đó, không biếи ŧɦái sao anh nhìn ngực tôi?”
“Tôi… tôi…”
Sở Bắc Nghi lần đầu cứng họng, quả thật có nhìn nhưng tuyệt đối là vô tình.
Sau đó Sở Bắc Nghi lấy lại khí thế, anh nói: “Nhìn cũng không hứng nổi, chưa kể, màu hồng.”
Vãn Châu: “?”
Sở Bắc Nghi cười gian manh, anh cúi đầu đặt môi sát tai Vãn Châu thì thầm: “Là màu hồng đúng không?”
Vãn Châu giật nảy người, hơi thở nóng hổi cùng mùi hương nam tính riêng biệt phả vào tai cô đến tê tê dại dại, cô lặp tức lùi ra xa cảnh giác.
“Nói thì nói đứng sát làm gì, biếи ŧɦái.”
Sở Bắc Nghi cười khúc khích đứng thẳng người lên nói: “Vậy là đúng rồi.”
Vãn Châu mặt đỏ gắt, khi này hiểu được màu hồng kia là chỉ cái gì, cô nghiến răng: “Anh như vậy còn không nhận biếи ŧɦái? Nhìn ngực, nhìn qυầи ɭóŧ, anh, mẹ nó.”
Sở Bắc Nghi mặt dày, không biết ngại, anh thản nhiên nhún vai: “Sai rồi, tôi không nhìn là tự chúng đập vào mắt tôi.”
Vãn Châu… khốn kiếp, thằng cha này đáng bị đánh.
Vãn Châu không chút do dự đi đến sau đó một tay nắm lại giơ lên muốn một quyền hạ xuống.
Sở Bắc Nghi ăn đánh của Hứa Tranh cùng Thượng Hạo đã quen, riêng hai kẻ đó là anh đánh không lại nhưng không phải loại thiếu gia yếu đuối, công tử bột.
Sở Bắc Nghi giơ tay chụp lấy tay Vãn Châu sau đó kéo cô lại ôm vào trong người.
Vãn Châu giơ chân ra sau bị Sở Bắc Nghi kẹp lại, anh cúi đầu nhìn cô gái trước ngực khoái chí nói: “Nhóc con, đòi đánh ai?”
Vãn Châu nghiến răng, cô lại giơ tay kia lên, Sở Bắc Nghi nhanh nhẹn tránh đi còn xoay người cô ôm chặt hơn.
Mặt Vãn Châu đập vào l*иg ngực ấm, cả người bị bao trùm bởi hơi thở nóng ấm nam tính rất dễ chịu.
Sở Bắc Nghi còn muốn trêu đột nhiên thấy Vãn Châu im lặng không chống đối thì hơi nhíu mày, anh cúi đầu trùng hợp khi này Vãn Châu cũng ngẩng lên.
Mắt chạm mắt, một sự im lặng kỳ lạ xuất hiện.
Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo long lanh, hàng ngàn vì sao toả sáng trong bầu trời đêm, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng như quả cherry.
Vãn Châu nhân cơ hội Sở Bắc Nghi không phòng bị…
Bốp
“Em… mẹ nó… khốn kiếp…”
Tiếng mắng chửi lần nữa vang lên, Sở Bắc Nghi phải loạng choạng lùi về sau, anh đưa tay xoa cằm, ai mà ngờ Vãn Châu dùng đầu đập vào cằm của anh.
“Đáng đời.”
Vãn Châu nói xong liền quay người, trông thấy lúc này có vài người qua lại, cô lặp tức rưng rưng: “Huhu, ức hϊếp con nít.”
Sở Bắc Nghi: “???”
Vãn Châu… tôi cho anh mất hết danh tiếng.
Vãn Châu càng diễn càng thật, có vài người dừng chân chỉ trỏ.
Sở Bắc Nghi nghiến răng ken két, mặc kệ cơn đau ở cằm, anh sải chân túm cổ tay Vãn Châu lại.
“Muốn diễn chứ gì, tôi diễn với em.”
Sau đó chỉ thấy Sở Bắc Nghi kéo Vãn Châu ôm chặt hơn, anh khống chế cô trong lòng, lặp tức cao giọng.
“Bé cưng, đi nào, tối nay phải phạt em không xuống giường được.”
“Cục cưng, giận anh cũng không được nổi nóng, chừa sức lên giường biết chưa.”
Vãn Châu… sao anh không biết xấu hổ chút nào vậy?
Sở Bắc Nghi quai hàm căng chặt ép Vãn Châu ở ngực mình, vùi đầu cô không cho cô phát ra tiếng.
Mọi người chỉ nghĩ là trai gái cãi vã dù sao Sở Bắc Nghi luôn có phụ nữ bên cạnh nên đây hẳn là một trong những cô gái đó đang làm nũng giận hờn.
Sở Bắc Nghi trực tiếp nhét Vãn Châu lên xe của mình, tiếng nghiến răng vang lên rất rõ.
Đồn cảnh sát trước mặt nhưng không ai ra ngăn cản, hèn nhát sợ Sở Bắc Nghi.
Sở Bắc Nghi… ai dám cản?
Vãn Châu đứng trước cửa đồn cảnh sát, cô không muốn nói cảm ơn nhưng là người lịch sự, cô không thể cứ thế bỏ đi.
“Cảm ơn Sở Thiếu đã nhiệt tình ra tay giúp tôi.”
Sở Bắc Nghi đứng bên cạnh cúi đầu nhìn Vãn Châu, trùng hợp ở góc độ từ trên cao thấy được cặp thỏ căng tròn.
Sở Bắc Nghi… không được có tạp niệm với đứa con nít.
Vãn Châu không hiểu đột nhiên Sở Bắc Nghi im lặng là có ý gì, mắt anh nhìn chăm chăm một chỗ, cô nhíu mày cúi đầu sau đó…
Bốp.
“Mẹ kiếp.”
Tiếng chửi của Sở Bắc Nghi vang lên, anh xoa bả vai khi Vãn Châu giơ tay dùng túi xách đánh vào người anh.
“Anh nhìn đi đâu thế hả?” Vãn Châu nghiến răng hỏi
Sở Bắc Nghi lặp tức hùng hổ đáp: “Nhìn cái gì, có cái gì mà nhìn, trông không khác gì đứa học sinh cấp hai, em đây tưởng tôi biếи ŧɦái à?”
“Tôi… tôi…”
Sở Bắc Nghi lần đầu cứng họng, quả thật có nhìn nhưng tuyệt đối là vô tình.
Sau đó Sở Bắc Nghi lấy lại khí thế, anh nói: “Nhìn cũng không hứng nổi, chưa kể, màu hồng.”
Vãn Châu: “?”
Sở Bắc Nghi cười gian manh, anh cúi đầu đặt môi sát tai Vãn Châu thì thầm: “Là màu hồng đúng không?”
Vãn Châu giật nảy người, hơi thở nóng hổi cùng mùi hương nam tính riêng biệt phả vào tai cô đến tê tê dại dại, cô lặp tức lùi ra xa cảnh giác.
“Nói thì nói đứng sát làm gì, biếи ŧɦái.”
Sở Bắc Nghi cười khúc khích đứng thẳng người lên nói: “Vậy là đúng rồi.”
Vãn Châu mặt đỏ gắt, khi này hiểu được màu hồng kia là chỉ cái gì, cô nghiến răng: “Anh như vậy còn không nhận biếи ŧɦái? Nhìn ngực, nhìn qυầи ɭóŧ, anh, mẹ nó.”
Vãn Châu… khốn kiếp, thằng cha này đáng bị đánh.
Vãn Châu không chút do dự đi đến sau đó một tay nắm lại giơ lên muốn một quyền hạ xuống.
Sở Bắc Nghi ăn đánh của Hứa Tranh cùng Thượng Hạo đã quen, riêng hai kẻ đó là anh đánh không lại nhưng không phải loại thiếu gia yếu đuối, công tử bột.
Sở Bắc Nghi giơ tay chụp lấy tay Vãn Châu sau đó kéo cô lại ôm vào trong người.
Vãn Châu giơ chân ra sau bị Sở Bắc Nghi kẹp lại, anh cúi đầu nhìn cô gái trước ngực khoái chí nói: “Nhóc con, đòi đánh ai?”
Vãn Châu nghiến răng, cô lại giơ tay kia lên, Sở Bắc Nghi nhanh nhẹn tránh đi còn xoay người cô ôm chặt hơn.
Mặt Vãn Châu đập vào l*иg ngực ấm, cả người bị bao trùm bởi hơi thở nóng ấm nam tính rất dễ chịu.
Mắt chạm mắt, một sự im lặng kỳ lạ xuất hiện.
Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo long lanh, hàng ngàn vì sao toả sáng trong bầu trời đêm, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng như quả cherry.
Vãn Châu nhân cơ hội Sở Bắc Nghi không phòng bị…
Bốp
“Em… mẹ nó… khốn kiếp…”
Tiếng mắng chửi lần nữa vang lên, Sở Bắc Nghi phải loạng choạng lùi về sau, anh đưa tay xoa cằm, ai mà ngờ Vãn Châu dùng đầu đập vào cằm của anh.
“Đáng đời.”
Vãn Châu nói xong liền quay người, trông thấy lúc này có vài người qua lại, cô lặp tức rưng rưng: “Huhu, ức hϊếp con nít.”
Sở Bắc Nghi: “???”
Vãn Châu… tôi cho anh mất hết danh tiếng.
Vãn Châu càng diễn càng thật, có vài người dừng chân chỉ trỏ.
Sở Bắc Nghi nghiến răng ken két, mặc kệ cơn đau ở cằm, anh sải chân túm cổ tay Vãn Châu lại.
“Muốn diễn chứ gì, tôi diễn với em.”
Sau đó chỉ thấy Sở Bắc Nghi kéo Vãn Châu ôm chặt hơn, anh khống chế cô trong lòng, lặp tức cao giọng.
“Bé cưng, đi nào, tối nay phải phạt em không xuống giường được.”
“Cục cưng, giận anh cũng không được nổi nóng, chừa sức lên giường biết chưa.”
Vãn Châu… sao anh không biết xấu hổ chút nào vậy?
Sở Bắc Nghi quai hàm căng chặt ép Vãn Châu ở ngực mình, vùi đầu cô không cho cô phát ra tiếng.
Mọi người chỉ nghĩ là trai gái cãi vã dù sao Sở Bắc Nghi luôn có phụ nữ bên cạnh nên đây hẳn là một trong những cô gái đó đang làm nũng giận hờn.
Sở Bắc Nghi trực tiếp nhét Vãn Châu lên xe của mình, tiếng nghiến răng vang lên rất rõ.
Đồn cảnh sát trước mặt nhưng không ai ra ngăn cản, hèn nhát sợ Sở Bắc Nghi.
Sở Bắc Nghi… ai dám cản?
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
