TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Anh hùng cứu mỹ nhân lỗi

Sở Bắc Nghi ngồi trên chiếc Lamborghini, một tay gác má chống lên cửa, đôi mắt đào hoa mảnh khảnh thầm quan sát Vãn Châu.

Cô gái với thân hình nhỏ bé giờ đây mang theo nét đẹp quyến rũ được che giấu kỹ lưỡng, gương mặt phủ một lớp mị hoặc, tuy rằng chiều cao không gọi là chuẩn nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có sức mê người riêng biệt.

Chỉ là với vẻ ngoài đẹp đẽ tinh xảo đó, thời điểm này Vãn Châu đang ngồi ở quán ăn lề đường, trong tay cầm lon bia uống ừng ực.

Sở Bắc Nghi thấy buồn cười cảm thấy cô gái này quá mức thú vị cuốn hút anh.

Không biết lý do gì, Sở Bắc Nghi càng lúc càng muốn trêu chọc Vãn Châu.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Vãn Châu liền tấp vào một quán ăn bên đường, khi nãy bởi vì giữ hình ảnh mà cô không ăn được bao nhiêu, nếu biết Tô Đạt là kẻ đáng ghét thì cô không thèm quan tâm tới hình tượng.

“Bà chủ, thêm lon bia.”

Bà chủ nghe thấy lặp tức vui vui vẻ vẻ cười nói mang bia ra cho Vãn Châu, cô còn đang bực bội.

Lúc này ở bàn đối diện có vài thanh niên liên tục huýt ngoái nhau hướng tới Vãn Châu, dáng vẻ không hề đứng đắn.

Sau đó một người trong nhóm người đã đứng lên đi sang bàn của Vãn Châu tự nhiên ngồi xuống.

Vãn Châu hừ một tiếng liếc nhìn người kia.

“Em gái, thất tình sao? Có cần anh giúp em vui vẻ không?”

Lời nói cợt nhả không có thiện ý, Vãn Châu một bụng ghét bỏ, cô lạnh giọng nói: “Đi chỗ khác.”

Người kia nghe thấy thì bật cười sỗ sàng: “Em gái hung dữ thế? Bên kia bọn anh còn ba người, em xem…”

“Anh lắm lời thế? Không ai dạy anh đừng quấy rầy người khác à?” Vãn Châu nâng mắt cau mày giọng cũng đanh lại

“Đại ca, con nhóc này vậy mà miệng mồm kinh thế.” Một người khác đã sang bàn đứng cười cợt

Vãn Châu đứng bật dậy cảm thấy phiền toái muốn đi trước nhưng tên đàn ông thô kệch đã nhanh tay chụp lấy tay Vãn Châu lại.

Mọi người thấy chuyện cũng chỉ lo cho bản thân vì đám người kia cũng là bốn gã cao to nhìn ra chẳng phải loại người tốt nên không dám chen vào.

Sở Bắc Nghi nhìn thấy cảnh này mày hơi nhíu nhẹ, anh nghiêng đầu nhìn Phan Nam, Phan Nam hiểu ý liền đánh vô lăng để sang đường.

Vãn Châu bị giữ tay lặp tức vung ra, cô nhìn bốn gã kia hỏi: “Các anh muốn gì?”

Một gã nói: “Vui vẻ với em tí mà căng thế?”

“Vui con mẹ nhà anh, biến đi.”

“Haha, miệng này chửi hay thế.” Cả đám cười ngả ngớn khiếm nhã

Vãn Châu nhăn trán, dù sao cũng đang có chuyện tức giận, cô đặt túi xách lên bàn, ánh mắt hạ xuống.

Sở Bắc Nghi xuống xe còn nghĩ có màn anh hùng cứu mỹ nhân nào ngờ trước mặt chỉ thấy một mình Vãn Châu đã hạ gục bốn gã đàn ông kia.

Sở Bắc Nghi: “...”

Anh chính là bị tình huống trước mặt làm cho đơ ra, đây mà là con gái đó hả?

Vãn Châu phủi tay, cô hừ một tiếng, may mắn vì ba mẹ thấy cô nhỏ con nên cho cô học võ phòng thân nếu không đã cứ bị ăn hϊếp.

“Mẹ nó, con nhỏ láo toét này…”

Vãn Châu nhíu mày khi này thấy một gã nhào đến còn cầm trên tay chai bia, cô lấy thế lặp tức giơ cao chân một đòn nhảy lên đá vào mặt tên đó khiến hắn ngã lên đất ngất xỉu.

Mọi người: “...”

Cơn gió nhẹ thổi qua…

Sở Bắc Nghi… là màu hồng.

“Đừng có nghĩ con gái ai cũng dễ bị các anh ăn hϊếp.”

Nói rồi Vãn Châu cầm túi xách lên vừa định quay đi thì cảnh sát đến.

Vãn Châu… sao xui dữ vậy?

Sở Bắc Nghi… lúc này làm anh hùng cứu mỹ nhân được chưa?

Đồn cảnh sát.

Viên cảnh sát nhìn bốn tên đàn ông cao to mặt mày bầm tím rêи ɾỉ, một kẻ còn tức giận đập bàn.

“Là con nhỏ đó đánh bọn tôi.”

Cảnh sát đều nhìn Vãn Châu không ai tin cô có thể đánh gục bốn tên cao lớn nhưng quả thật khi đó có người làm chứng là Vãn Châu đánh bọn họ.

“Khụ… em gái, em làm biên bản xong đưa lại cho bọn anh.”

Vãn Châu gật đầu rất hợp tác, cô còn lườm bốn tên kia khiến chúng phải im miệng.

Sở cảnh sát bị màn này vừa buồn cười vừa hả hê, bốn gã này cũng hay gây phiền phức bây giờ có người trị còn là cô gái nhỏ chắc chắn bẽ mặt.

Lúc này từ ngoài cửa, trưởng cảnh sát đã nồng nhiệt chào đón đại nhân vật nào đó vô cùng khoa trương, Vãn Châu còn đang cặm cụi viết biên bản không để tâm.

Sở Bắc Nghi hào sảng đi vào, ánh mắt tìm ngay ra Vãn Châu đang ngồi viết biên bản, anh ho một tiếng.

Vãn Châu vẫn cặm cụi ghi.

Sở Bắc Nghi lại ho một tiếng.

Vãn Châu không ngẩng đầu.

Sở Bắc Nghi nhìn đến trưởng cảnh sát, ông ta cũng không hiểu.

Khi này Phan Nam đứng phía sau đã nhịn cười đến run người, hắn ta hiểu ý của thiếu chủ mình liền lên tiếng đủ toàn bộ đồn cảnh sát nghe.

“Sở Thiếu đến là có chút việc.”

Sở Bắc Nghi… làm tốt lắm, tăng lương.

Khi này Vãn Châu nghe hai chữ Sở Thiếu mới bắt đầu có phản ứng, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang cửa đã bắt gặp gương mặt hào hoa của Sở Bắc Nghi.

Vãn Châu trong bụng thầm mắng, hôm nay đúng là ra đường không coi ngày.

“Ô, nhóc lùn, trùng hợp, em bị cảnh sát bắt à!?”

Sở Bắc Nghi giả vờ ngạc nhiên sải chân đến chỗ Vãn Châu.

Vãn Châu lại bị chọc, lại tức giận, cô trừng mắt nhìn anh: “Sở Thiếu, tôi chưa bị bắt nhưng nếu anh cứ ở đây, một lát tôi thật sự sẽ vào tù vì đánh chết người.”

Sở Bắc Nghi dừng chân nhớ lại cảnh Vãn Châu một mình hạ gục bốn tên đàn ông cao lớn, cô nhóc này rõ ràng tính cách quá khác biệt với ngoại hình.

“Sở Thiếu, cô gái này là người quen của ngài sao? Thế thì dễ rồi, nếu xét thì đây là tự vệ, có người bảo lãnh là được.” Trưởng cảnh sát nói

Vãn Châu không muốn dính dáng đến Sở Bắc Nghi huống chi anh cũng chỉ chọc ghẹo cô, cô dứt khoát từ chối: “Không cần, tôi gọi mẹ tôi đến.”

Sở Bắc Nghi không biết khách sáo cũng không biết ngại, anh nở nụ cười tuyệt mỹ: “Đừng ngại mà nhóc, tôi bảo lãnh cho cô bé này.”

Vãn Châu !??

Thật sự muốn đánh vào bản mặt không biết ngượng của Sở Bắc Nghi.

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.