0 chữ
Chương 14
Chương 14: Để ông đây dạy em biết, hôn là thế nào
Lần trước chạm vào miếng tàu hủ đỏ mọng mềm kia thật sự khiến Sở Bắc Nghi sinh ngứa ngáy muốn nếm thử rốt cuộc sẽ ngọt mềm đến mức nào.
Vãn Châu ngược lại đang cố tự trấn an chính mình, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Theo Vãn Châu, hôn chỉ cần môi chạm môi là được.
Cô rất khí khái nói: “Chỉ một cái.”
Sở Bắc Nghi nhướn mày đứng nhìn Vãn Châu sắp chết còn cố mạnh miệng thì nhoẻn môi cười, anh chậm rãi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, một tay vỗ xuống chỗ trống bên cạnh.
“Lại đây ngồi.”
Vãn Châu thầm tự nhủ, chỉ hôn một cái rồi thôi, không sao cả nhưng mà trái tim thiếu nữ chưa từng yêu cũng chưa từng nắm tay nam nhân vậy mà sắp phải hôn một kẻ hạ lưu thì Vãn Châu có chút không sẵn lòng.
Mặc dù Sở Bắc Nghi đẹp trai thật nhưng mà tính khí rất ba chấm.
Sở Bắc Nghi thích thú nhìn Vãn Châu giờ đây như con mèo con không dám giơ nanh thì càng cười xấu xa, vừa hay thứ làm Vãn Châu rụt rè là phương diện tình cảm nam nữ mà anh ở phương diện này là một tay lão luyện.
Vãn Châu ngồi xuống bên cạnh Sở Bắc Nghi, hai tay nắm chặt gấu váy nhìn trực diện anh.
Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh nhẹ cong thành một đường tuyệt mỹ hút hồn người đối diện, một sự mị hoặc phong trần đầy lôi cuốn.
Vãn Châu giống như dồn hết dũng khí can đảm suốt hơn hai mươi năm qua mà nhắm chặt mắt đưa đầu đến hôn lên môi Sở Bắc Nghi.
Chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt nước, Vãn Châu vội rụt người về, hai má đỏ bừng chỉ nghe tiếng tặc lưỡi của Sở Bắc Nghi.
“Ai nói với nhóc con như vậy là hôn? Để ông đây dạy em biết, hôn là thế nào.”
Vãn Châu chỉ kịp mở đôi mắt ra định nhìn xem Sở Bắc Nghi muốn giở trò gì thì sau gáy đã bị bàn tay to lớn của Sở Bắc Nghi cố định kéo sát người anh sau đó đầu cô bị cưỡng ép nâng cao.
Môi của Sở Bắc Nghi hạ xuống chuẩn xác ngậm lấy đôi môi của Vãn Châu, không tốn chút sức lực mà chiếc lưỡi nóng ẩm đã tách hàm răng trắng đều của cô ra để chui vào trong càn quét, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô trúc trắc.
Vãn Châu mở to mắt kinh hãi, cô lặp tức giơ tay muốn đẩy Sở Bắc Nghi ra nhưng ngược lại càng bị anh đè chặt trong lòng.
Sở Bắc Nghi rất vừa ý, cực kỳ ưng bụng.
Vãn Châu như bị rút hết sự mạnh mẽ trong người, việc thân mật như thế này lần đầu cô trải qua, trái tim thiếu nữ mới lớn dù cường đại vẫn bị làm cho bồi hồi mà đập thình thịch.
Hai má Vãn Châu đỏ bừng, cảm giác lạ lẫm làm cô run lên, âm thanh chụt chụt không ngừng vang khiến cô xấu hổ.
Sở Bắc Nghi hưởng thụ gần như ngấu nghiến đôi môi của Vãn Châu, thật sự rất mềm còn ngọt vô cùng.
Càng ngày nụ hôn càng sâu, càng mãnh liệt, Vãn Châu choáng váng đầu óc chỉ hừ hừ vài tiếng nhỏ, đôi môi có cảm giác sưng tê ngứa ngáy.
Môi lưỡi quấn quýt triền miên, giống như không thể ngừng lại chỉ có thể chìm đắm trong trầm mê ngọt ngào.
Vãn Châu thở dốc, không thở nổi cứ như bị tước đoạt hết hơi thở trong người, nhân cơ hội Sở Bắc Nghi buông lỏng, cô lặp tức đẩy anh ra mềm nhũn nói: “Đủ… đủ rồi…”
Sở Bắc Nghi vẫn cảm thấy không đủ, anh lần nữa gặm lấy đôi môi của Vãn Châu, nhẵn nhụi, trúc trắc.
“Ưm…”
Vãn Châu bắt đầu có phản kháng, hôn thế này cũng quá sức tưởng tượng của cô nhưng cơ thể cô như nước không còn chút thể lực mạnh mẽ để cản trở hành động của Sở Bắc Nghi.
Nụ hôn nồng nhiệt làm không khí xung quanh cũng tăng dần đầy nóng bỏng, Vãn Châu chỉ biết lưỡi cùng môi của mình bị Sở Bắc Nghi mυ"ŧ đến tê tê dại dại, đầu óc sáo rỗng mang theo sự nức nở bất thường.
Anh không ngừng quấn lấy cô, cướp đoạt mọi sinh khí, cuồng dã xâm chiếm, từng chút bào mòn lý trí cùng sự chống phá của cô.
Mãi một lúc lâu, âm thanh ám muội dừng lại, nụ hôn ướŧ áŧ kết thúc, sợi chỉ bạc lấp lánh kéo theo động tác thoái lui của Sở Bắc Nghi, Vãn Châu vẫn còn thở gấp chưa tỉnh táo được.
Vãn Châu ngược lại đang cố tự trấn an chính mình, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Theo Vãn Châu, hôn chỉ cần môi chạm môi là được.
Cô rất khí khái nói: “Chỉ một cái.”
Sở Bắc Nghi nhướn mày đứng nhìn Vãn Châu sắp chết còn cố mạnh miệng thì nhoẻn môi cười, anh chậm rãi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, một tay vỗ xuống chỗ trống bên cạnh.
“Lại đây ngồi.”
Vãn Châu thầm tự nhủ, chỉ hôn một cái rồi thôi, không sao cả nhưng mà trái tim thiếu nữ chưa từng yêu cũng chưa từng nắm tay nam nhân vậy mà sắp phải hôn một kẻ hạ lưu thì Vãn Châu có chút không sẵn lòng.
Mặc dù Sở Bắc Nghi đẹp trai thật nhưng mà tính khí rất ba chấm.
Vãn Châu ngồi xuống bên cạnh Sở Bắc Nghi, hai tay nắm chặt gấu váy nhìn trực diện anh.
Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh nhẹ cong thành một đường tuyệt mỹ hút hồn người đối diện, một sự mị hoặc phong trần đầy lôi cuốn.
Vãn Châu giống như dồn hết dũng khí can đảm suốt hơn hai mươi năm qua mà nhắm chặt mắt đưa đầu đến hôn lên môi Sở Bắc Nghi.
Chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt nước, Vãn Châu vội rụt người về, hai má đỏ bừng chỉ nghe tiếng tặc lưỡi của Sở Bắc Nghi.
“Ai nói với nhóc con như vậy là hôn? Để ông đây dạy em biết, hôn là thế nào.”
Vãn Châu chỉ kịp mở đôi mắt ra định nhìn xem Sở Bắc Nghi muốn giở trò gì thì sau gáy đã bị bàn tay to lớn của Sở Bắc Nghi cố định kéo sát người anh sau đó đầu cô bị cưỡng ép nâng cao.
Vãn Châu mở to mắt kinh hãi, cô lặp tức giơ tay muốn đẩy Sở Bắc Nghi ra nhưng ngược lại càng bị anh đè chặt trong lòng.
Sở Bắc Nghi rất vừa ý, cực kỳ ưng bụng.
Vãn Châu như bị rút hết sự mạnh mẽ trong người, việc thân mật như thế này lần đầu cô trải qua, trái tim thiếu nữ mới lớn dù cường đại vẫn bị làm cho bồi hồi mà đập thình thịch.
Hai má Vãn Châu đỏ bừng, cảm giác lạ lẫm làm cô run lên, âm thanh chụt chụt không ngừng vang khiến cô xấu hổ.
Sở Bắc Nghi hưởng thụ gần như ngấu nghiến đôi môi của Vãn Châu, thật sự rất mềm còn ngọt vô cùng.
Môi lưỡi quấn quýt triền miên, giống như không thể ngừng lại chỉ có thể chìm đắm trong trầm mê ngọt ngào.
Vãn Châu thở dốc, không thở nổi cứ như bị tước đoạt hết hơi thở trong người, nhân cơ hội Sở Bắc Nghi buông lỏng, cô lặp tức đẩy anh ra mềm nhũn nói: “Đủ… đủ rồi…”
Sở Bắc Nghi vẫn cảm thấy không đủ, anh lần nữa gặm lấy đôi môi của Vãn Châu, nhẵn nhụi, trúc trắc.
“Ưm…”
Vãn Châu bắt đầu có phản kháng, hôn thế này cũng quá sức tưởng tượng của cô nhưng cơ thể cô như nước không còn chút thể lực mạnh mẽ để cản trở hành động của Sở Bắc Nghi.
Nụ hôn nồng nhiệt làm không khí xung quanh cũng tăng dần đầy nóng bỏng, Vãn Châu chỉ biết lưỡi cùng môi của mình bị Sở Bắc Nghi mυ"ŧ đến tê tê dại dại, đầu óc sáo rỗng mang theo sự nức nở bất thường.
Anh không ngừng quấn lấy cô, cướp đoạt mọi sinh khí, cuồng dã xâm chiếm, từng chút bào mòn lý trí cùng sự chống phá của cô.
Mãi một lúc lâu, âm thanh ám muội dừng lại, nụ hôn ướŧ áŧ kết thúc, sợi chỉ bạc lấp lánh kéo theo động tác thoái lui của Sở Bắc Nghi, Vãn Châu vẫn còn thở gấp chưa tỉnh táo được.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
