0 chữ
Chương 50
Chương 50
Đôi mắt Tạ Vân Yến đột ngột mở ra, ngập tràn vẻ lạnh lùng và thờ ơ, con ngươi hẹp dài tựa mắt phượng đỏ ngầu như sắp nhỏ máu.
Xích sắt quấn chặt lấy cổ, Tô Cẩm Nguyên nghẹn thở.
"Tạ Vân Yến…"
"Là… ta…"
Màu máu trong đáy mắt Tạ Vân Yến dần tan đi, đến khi nhìn rõ người trước mặt là ai mới buông tay.
Sợi xích sắt trên cổ được nới lỏng, không khí trong lành ùa vào, Tô Cẩm Nguyên nằm bò trên người hắn ho khan khe khẽ, thở dốc từng hơi.
Tạ Vân Yến có chút áy náy đưa tay vỗ nhẹ sau lưng nàng: "Ta tưởng là bọn chúng, nàng không sao chứ?"
"Ta… ta không sao…" Giọng Tô Cẩm Nguyên khản đặc khi nói.
Tạ Vân Yến vuốt lưng cho nàng thuận khí: "Sao nàng lại đến đây?"
Tô Cẩm Nguyên bình tĩnh lại, thấy hắn vẫn còn sống thì lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Khoảnh khắc vừa bước vào, nàng còn tưởng Tạ Vân Yến đã chết rồi.
"Ta đến thăm ngươi, cũng tiện báo cho ngươi biết tình hình bên ngoài."
Nàng vừa nói xong một câu mới nhận ra tư thế của hai người không ổn, vội vàng lúng túng đứng dậy khỏi người Tạ Vân Yến. Lúc chống tay lên ngực hắn để đứng lên, lại thấy hắn đột nhiên khẽ rên một tiếng, khuôn mặt vốn đã không còn huyết sắc càng thêm trắng bệch.
Tay Tô Cẩm Nguyên chạm phải vết máu, kinh hoàng hỏi: "…Bọn chúng tra tấn ngươi sao?"
Tạ Vân Yến khẽ "Ừm" một tiếng: "Không có gì đáng ngại, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi."
Hắn tiện tay kéo vạt áo che đi vết máu, lúc cố gượng người ngồi dậy, cánh tay đau đến run rẩy, nhưng vẫn cố nhe răng cười với nàng: "Tiêu gia thế nào rồi? Lão phu nhân các vị ấy vẫn ổn cả chứ?"
Tô Cẩm Nguyên đáp: "Lão phu nhân vẫn khỏe, người trong phủ cũng không có chuyện gì lớn. Bệ hạ tuy hạ chỉ bắt giữ ngươi, nhưng không làm tổn hại đến nữ quyến Tiêu gia."
"Vậy thì tốt rồi." Sắc mặt Tạ Vân Yến hơi thả lỏng.
"Lão phu nhân đã cho một số hạ nhân có lòng dạ khác trong phủ đi rồi, Nhị thiếu phu nhân cũng theo người Tề gia trở về. Tam thiếu phu nhân và Tứ thiếu phu nhân đều ở lại phủ cùng Lão phu nhân. Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng vẫn ổn cả."
Nghe tin Tề Lan Chi đã về Tề gia, vẻ mặt Tạ Vân Yến thoáng qua một nét u ám.
Tô Cẩm Nguyên hạ giọng: "Là Lão phu nhân đã đưa hưu thư cho Nhị thiếu phu nhân."
Tạ Vân Yến "Ừm" một tiếng.
Tô Cẩm Nguyên tiếp tục: "Lão phu nhân đã sắp xếp người đến Lâm Xuyên để hộ tống linh cữu, cũng sẽ tìm cách điều tra nguyên nhân cái chết của Tướng quân và các vị ấy."
Xích sắt quấn chặt lấy cổ, Tô Cẩm Nguyên nghẹn thở.
"Tạ Vân Yến…"
"Là… ta…"
Màu máu trong đáy mắt Tạ Vân Yến dần tan đi, đến khi nhìn rõ người trước mặt là ai mới buông tay.
Sợi xích sắt trên cổ được nới lỏng, không khí trong lành ùa vào, Tô Cẩm Nguyên nằm bò trên người hắn ho khan khe khẽ, thở dốc từng hơi.
Tạ Vân Yến có chút áy náy đưa tay vỗ nhẹ sau lưng nàng: "Ta tưởng là bọn chúng, nàng không sao chứ?"
"Ta… ta không sao…" Giọng Tô Cẩm Nguyên khản đặc khi nói.
Tạ Vân Yến vuốt lưng cho nàng thuận khí: "Sao nàng lại đến đây?"
Tô Cẩm Nguyên bình tĩnh lại, thấy hắn vẫn còn sống thì lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Khoảnh khắc vừa bước vào, nàng còn tưởng Tạ Vân Yến đã chết rồi.
Nàng vừa nói xong một câu mới nhận ra tư thế của hai người không ổn, vội vàng lúng túng đứng dậy khỏi người Tạ Vân Yến. Lúc chống tay lên ngực hắn để đứng lên, lại thấy hắn đột nhiên khẽ rên một tiếng, khuôn mặt vốn đã không còn huyết sắc càng thêm trắng bệch.
Tay Tô Cẩm Nguyên chạm phải vết máu, kinh hoàng hỏi: "…Bọn chúng tra tấn ngươi sao?"
Tạ Vân Yến khẽ "Ừm" một tiếng: "Không có gì đáng ngại, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi."
Hắn tiện tay kéo vạt áo che đi vết máu, lúc cố gượng người ngồi dậy, cánh tay đau đến run rẩy, nhưng vẫn cố nhe răng cười với nàng: "Tiêu gia thế nào rồi? Lão phu nhân các vị ấy vẫn ổn cả chứ?"
Tô Cẩm Nguyên đáp: "Lão phu nhân vẫn khỏe, người trong phủ cũng không có chuyện gì lớn. Bệ hạ tuy hạ chỉ bắt giữ ngươi, nhưng không làm tổn hại đến nữ quyến Tiêu gia."
"Lão phu nhân đã cho một số hạ nhân có lòng dạ khác trong phủ đi rồi, Nhị thiếu phu nhân cũng theo người Tề gia trở về. Tam thiếu phu nhân và Tứ thiếu phu nhân đều ở lại phủ cùng Lão phu nhân. Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng vẫn ổn cả."
Nghe tin Tề Lan Chi đã về Tề gia, vẻ mặt Tạ Vân Yến thoáng qua một nét u ám.
Tô Cẩm Nguyên hạ giọng: "Là Lão phu nhân đã đưa hưu thư cho Nhị thiếu phu nhân."
Tạ Vân Yến "Ừm" một tiếng.
Tô Cẩm Nguyên tiếp tục: "Lão phu nhân đã sắp xếp người đến Lâm Xuyên để hộ tống linh cữu, cũng sẽ tìm cách điều tra nguyên nhân cái chết của Tướng quân và các vị ấy."
5
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
