TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Mặt Dương Hoành trắng bệch như tờ giấy.

Tịch Quân Ninh có chút ghét bỏ lau tay: "Ta đây không tin vào mấy thứ tình cảm nam nữ vớ vẩn, nhưng Dương đại nhân hẳn là rất quý trọng tính mạng của mình. Ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải ở đây đợi ngài. Nếu trong vòng hai canh giờ ngài không quay lại, vậy thì ta chỉ có thể nói lời xin lỗi."

Dương Hoành rùng mình một cái, chút ý nghĩ phản kháng còn sót lại trong lòng cũng tan thành mây khói.



Xe ngựa rời khỏi ngõ Đan Phúc, một mạch chạy thẳng đến đại lao Hình bộ. Trước khi Dương Hoành dẫn Tô Cẩm Nguyên, lúc này đã cải trang thành tiểu đồng, đi vào trong, hắn hạ thấp giọng: "Tạ Vân Yến là trọng phạm triều đình, ta đưa ngươi vào thì được, nhưng ngươi tuyệt đối không được làm chuyện không nên làm, nếu không cả ngươi và ta đều mất mạng đó!"

Tô Cẩm Nguyên đáp: "Yên tâm đi, ta chỉ vào thăm hắn một chút, không cướp ngục đâu."

"Ngươi dù có muốn cướp thì liệu có cướp nổi không?" Dương Hoành nghiến răng.

Tô Cẩm Nguyên mỉm cười.

Dương Hoành tức giận vô cùng nhưng cũng đành bất lực. Hắn dẫn người vào trong đại lao, đám lính canh liền tiến lại. Tô Cẩm Nguyên trong vai hạ nhân của hắn, cúi đầu lui vào trong bóng tối.

"Đại nhân sao lại đến đây?"

"Ta có việc cần thẩm vấn người bên trong, các ngươi cứ ở ngoài đợi."

Dương Hoành thân phận đặc biệt, người trong lao đều biết mặt hắn. Đợi hắn cho đám lính canh lui ra, mới dẫn Tô Cẩm Nguyên đến nơi giam giữ Tạ Vân Yến, rồi trầm giọng nói: "Một khắc, nhiều nhất là một khắc phải ra ngay, nếu không bị người ta phát hiện, đừng trách ta không cứu được ngươi!"

Tô Cẩm Nguyên gật đầu, rồi đi thẳng qua cửa lao đã được mở.

Vào đến bên trong, nàng liền nhìn thấy Tạ Vân Yến đang liệt ngồi trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.

Thiếu niên không còn vẻ phong thái hăng hái ngày nào, đôi mắt phượng khép chặt, môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc.

Tay chân hắn đều bị xiềng xích, những sợi xích nặng trĩu buông thõng xuống đất tựa như gông cùm trói chặt đôi cánh chim ưng. Tạ Vân Yến với đôi cánh gãy nát, toàn thân đầy máu, ngay cả l*иg ngực cũng dường như không còn phập phồng nữa.

Tô Cẩm Nguyên giật mình, vội tiến lên định dò xét hơi thở của hắn, nào ngờ vừa đến gần đã bị một bàn tay túm chặt lấy.

Xích sắt va chạm vang lên những tiếng loảng xoảng, Tô Cẩm Nguyên bị kéo mạnh ngã dúi dụi lên người hắn, một tay kia của hắn đã nắm lấy sợi xích quấn quanh cổ nàng, siết chặt!

5

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.