0 chữ
Chương 2
Chương 2
Không biết có phải hệ thống đã lọc được người đáp ứng đủ điều kiện này hay không, mà nó trả lời trơn tru: [Không vấn đề!]
[Thứ tư, khi trở về, tôi không những phải có một trăm tỷ, mà các anh em của tôi cũng phải còn sống khỏe mạnh.]
Đương nhiên, nếu hệ thống không thể làm cho người chết sống lại, thì đến lúc đó anh đàn đốt thêm vài em đào cho họ.
Thôi bỏ đi, cả ngày đám người đó chỉ thích đọc mấy loại tiểu thuyết tổng tài ngược đãi, so về nữ cường thì ai qua được Võ Tắc Thiên?
Đúng! Cứ đốt thẳng cho họ một trăm... À không, đốt một nghìn Võ Tắc Thiên, để các anh em ở dưới cũng được trải nghiệm cảm giác làm tay chơi đỉnh cấp.
Đám đàn em đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: [Anh ơi anh, anh đúng là ông anh tốt trời đánh của chúng em.]
[Nếu chúng em mà chơi được Võ Tắc Thiên* còn phải lăn lộn ra nông nỗi này sao?]
*Võ Tắc Thiên: Là nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất xưng Hoàng đế một cách chính thức.
[Chậc! Một người chắc còn chưa phục vụ được, lại còn cả nghìn người, anh muốn bọn em làm quỷ chết vì mệt ư!]
Hệ thống: [Được rồi, đừng lải nhải nữa, đi thôi!]
Thế là, Mục Chân chỉ cảm thấy mông đau nhói, như bị ai đá một cú thật mạnh, rồi ngất lịm đi.
...
Lúc mở mắt ra, cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi.
Trong phòng ngủ sang trọng phong cách Châu Âu, Mục Chân đứng ở đầu giường, tay cầm một con dao găm lạnh lẽo, một giọt máu đúng lúc trượt từ mũi dao xuống.
“Tách” một tiếng, rơi xuống sàn nhà, đồng thời cũng như rơi vào tim Mục Chân, khiến anh giật mình một cái.
Bởi vì ngay trước mặt anh, trên một chiếc giường lớn, một... Một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy khí thế, không khác gì con thú bị nhốt trong l*иg đang trừng mắt giận dữ nhìn anh không chớp mắt.
Ánh mắt đó khiến Mục Chân, người từ nhỏ đã lăn lộn trong giới giang hồ máu me bạo lực, cũng bất giác rùng mình.
Người đàn ông bị trói hết tay chân, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ.
Thân hình cao ráo, nhìn qua ít nhất cũng phải một mét chín, vai rộng eo thon chân dài, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ.
Đặc biệt là hai khối cơ nổi lên ở ngực, nhìn vào là biết không phải dạng dễ chọc.
Về ngoại hình, dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Mục Chân cũng không thể nói dối lương tâm mà nói rằng người ta không đẹp, ít nhất là bỏ xa anh vài con phố.
Còn về việc tại sao người đàn ông lại nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một con chuột chết trong cống, thì có lẽ là do hàng chục vết cào xước chi chít trên người đối phương.
[Thứ tư, khi trở về, tôi không những phải có một trăm tỷ, mà các anh em của tôi cũng phải còn sống khỏe mạnh.]
Đương nhiên, nếu hệ thống không thể làm cho người chết sống lại, thì đến lúc đó anh đàn đốt thêm vài em đào cho họ.
Thôi bỏ đi, cả ngày đám người đó chỉ thích đọc mấy loại tiểu thuyết tổng tài ngược đãi, so về nữ cường thì ai qua được Võ Tắc Thiên?
Đúng! Cứ đốt thẳng cho họ một trăm... À không, đốt một nghìn Võ Tắc Thiên, để các anh em ở dưới cũng được trải nghiệm cảm giác làm tay chơi đỉnh cấp.
Đám đàn em đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: [Anh ơi anh, anh đúng là ông anh tốt trời đánh của chúng em.]
[Nếu chúng em mà chơi được Võ Tắc Thiên* còn phải lăn lộn ra nông nỗi này sao?]
[Chậc! Một người chắc còn chưa phục vụ được, lại còn cả nghìn người, anh muốn bọn em làm quỷ chết vì mệt ư!]
Hệ thống: [Được rồi, đừng lải nhải nữa, đi thôi!]
Thế là, Mục Chân chỉ cảm thấy mông đau nhói, như bị ai đá một cú thật mạnh, rồi ngất lịm đi.
...
Lúc mở mắt ra, cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi.
Trong phòng ngủ sang trọng phong cách Châu Âu, Mục Chân đứng ở đầu giường, tay cầm một con dao găm lạnh lẽo, một giọt máu đúng lúc trượt từ mũi dao xuống.
“Tách” một tiếng, rơi xuống sàn nhà, đồng thời cũng như rơi vào tim Mục Chân, khiến anh giật mình một cái.
Bởi vì ngay trước mặt anh, trên một chiếc giường lớn, một... Một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy khí thế, không khác gì con thú bị nhốt trong l*иg đang trừng mắt giận dữ nhìn anh không chớp mắt.
Người đàn ông bị trói hết tay chân, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ.
Thân hình cao ráo, nhìn qua ít nhất cũng phải một mét chín, vai rộng eo thon chân dài, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ.
Đặc biệt là hai khối cơ nổi lên ở ngực, nhìn vào là biết không phải dạng dễ chọc.
Về ngoại hình, dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Mục Chân cũng không thể nói dối lương tâm mà nói rằng người ta không đẹp, ít nhất là bỏ xa anh vài con phố.
Còn về việc tại sao người đàn ông lại nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một con chuột chết trong cống, thì có lẽ là do hàng chục vết cào xước chi chít trên người đối phương.
3
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
