TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Đông Sinh quỳ bên cạnh, không ngừng dập đầu trước Vương Toàn.

"Vương quản sự! Quản sự, xin ngài mở lượng khoan hồng! Cầu xin ngài nương tay!"

Roi nhẹ tuy không gây thương tổn vào xương cốt, nhưng lại đau thấu tim gan.

Đây chính là công cụ chuyên dùng để trừng phạt những kẻ hầu không nghe lời trong phủ.

Vân Sơ quỳ thẳng lưng, sắc môi nhạt nhòa, ngay cả chân mày cũng không hề chau lại.

Đông Sinh ở bên cạnh cầu xin, đầu dập đến đỏ ửng.

"Quản sự! Quản sự xin ngài khai ân! Xin ngài..."

"Cút đi! Đồ bẩn thỉu!"

Vương Toàn xoay người, lập tức tung một cước, đá Đông Sinh bay xa!

Vân Sơ khẽ mở mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đông Sinh ngã không nhẹ, ôm lấy vai, đau đến mức hít khí lạnh.

Vương Toàn vừa quay đầu, liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Vân Sơ, trong lòng chợt run rẩy, lập tức quát lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ không biết sống chết! Đánh!"

Nói rồi, ông ta giơ roi lên định quất, cánh tay vung được nửa vòng thì bất ngờ mất thăng bằng. Thân hình béo ục ịch của ông ta, ngay khi đang vung roi, bỗng loạng choạng, chân trượt một cái, ngã sấp mặt xuống đất như chó ăn bùn!

Mọi người có mặt đều trố mắt nhìn.

Cảnh tượng quá mức hài hước, nhất thời không ai dám lên tiếng.

"Ái dà! Á!" Vương Toàn từ dưới đất bò dậy, vừa kêu đau vừa phủi bùn trên người.

Mấy tên tùy tùng lập tức xúm lại, vội vàng hỏi han quản sự Vương xem có bị thương hay không.

"Ai đá ta? Ai?"

Vương Toàn hét to, quét ánh mắt qua khắp nơi, nhìn đầy nghi hoặc lướt qua Vân Sơ, thấy hắn vẫn giữ tư thế quỳ bất động, liền hậm hực thu ánh mắt lại.

Xung quanh đầy những tiếng huyên náo, Vân Sơ siết chặt viên đá trong lòng bàn tay, ánh mắt gắn chặt vào một nam nhân ở xa nhất.

Tên Vương Toàn này ồn ào đến nhức cả đầu, nhưng Vân Sơ còn chưa kịp ra tay thì đã bị người khác nhanh tay đoạt mất cơ hội.

Vừa rồi, ngay cả chính Vương Toàn cũng không biết kẻ nào đã khiến ông ta vấp ngã, nhưng Vân Sơ bởi đang quỳ mà tầm nhìn thấp, nên đã vô tình thấy rõ toàn bộ.

Nam nhân mặc áo thô đứng ở xa nhất, khi Vương Toàn lao tới định đánh Vân Sơ, nam nhân ấy đã búng ngón tay, phóng ra một viên đá nhỏ trúng vào khớp gối của Vương Toàn.

Người này nội công thâm hậu, tuyệt đối không phải kẻ hầu bình thường!

Vân Sơ khẽ nghiêng người, nhưng tiếc thay lại bị cây dù của người phía trước che khuất tầm nhìn, không thấy rõ mặt người đó.

"Quản sự, không... Không có ai đâu." Một tên tùy tùng bên cạnh bối rối: "Có phải lúc nãy đứng không vững không?"

Vương Toàn dựa vào cánh tay của tùy tùng, kêu "ái dà" vài tiếng, tức giận không kìm được mà nói: "Nói bậy! Chắc chắn có kẻ chơi xấu đánh lén, đừng để ta bắt được!"

11

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.