TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Vương Chí đang nóng lòng đợi cơm, vừa thấy Viên Như Châu đi ra là bật dậy ngay, như thể không chờ nổi nữa vội vàng ra đón: “Để tôi, để tôi bưng cho.”

“Cảm ơn.”

Vương Chí đặt mâm lên bàn, quay sang nói với Triệu Tiểu Cương và Lý Quân: “Mau ăn thử đi, ngon lắm đó.”

Triệu Tiểu Cương và Lý Quân cùng lúc nhìn về mâm cơm chiên dưa muối. Cơm nóng hổi bốc khói nghi ngút giữa bàn, hạt nào hạt nấy căng tròn trắng bóng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Nồng đậm hương thơm như có móc câu, lập tức câu lấy khứu giác.

Hai người hơi bất ngờ: “Nhìn cũng có vẻ ngon thật đấy.”

Vương Chí đã kịp đút một miếng cơm vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ăn rồi mới thấy ngon hơn nữa kìa!”

Nghe vậy, Triệu Tiểu Cương và Lý Quân nhếch mép, dù trông có vẻ không tệ thật, nhưng họ vẫn như cũ không tin món cơm chiên này lại xứng đáng với cái giá như thế.

Một tiệm cơm nhỏ xíu giữa cái vùng hẻo lánh này, làm gì có chuyện cơm chiên dưa muối nào mà có giá đến hai mươi mấy đồng? Rõ ràng là không thể nào.

Vương Chí vừa nhồm nhoàm vừa thúc giục: “Mau ăn thử đi!”

Triệu Tiểu Cương với lấy đũa, Lý Quân cũng cầm theo.

Khi miếng cơm chiên nóng hổi, thơm lừng vừa vào tới miệng, cả hai người đồng loạt tròn xoe mắt, quay sang nhìn nhau.

Một lúc sau, Triệu Tiểu Cương mới lên tiếng: “Trời má…”

Lý Quân cũng sững người: “Cái này…”

Thấy phản ứng đó, Vương Chí hừ nhẹ đắc ý: “Ngon đúng không? Có phải cực kỳ ngon không hả?”

Triệu Tiểu Cương giọng run run, mặt mày không thể tưởng tượng: “Không nghĩ tới… Không ngờ lại ngon đến mức này…”

Lý Quân vừa nhét cơm vào miệng, vừa gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng vậy!”

Cơm chiên nóng hổi vừa miệng, từng hạt tơi đều, không hề khô cũng không bị ướt, ăn tới đâu là thơm tới đó. Vị mặn mà nhẹ nhàng, từng hạt cơm mềm vừa đủ, xào cực kỳ khéo. Khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn tiếp, không ngừng được.

Triệu Tiểu Cương vừa nhai cơm vừa đảo mắt nhìn quanh: “Không ngờ cái tiệm nhỏ xíu này mà nấu ăn ngon thật.”

Lý Quân cũng hùa theo: “Ngon hơn hẳn mấy cái tiệm ở trên trấn đó!”

“Gấp mười lần luôn đấy!”

Vương Chí hừ một tiếng rõ to: “Lúc nãy ai nói tôi lừa các người tới? Còn bảo là tôi mê bà chủ nên mới dẫn tới ủng hộ tiệm, hả?”

Triệu Tiểu Cương đỏ mặt: “Thì ai mà ngờ được… Ai mà biết cái tiệm nhỏ giữa cái thôn nghèo này, lại nấu ngon tới vậy.”

“Đúng đó! Đúng đó!”

Lý Quân ho nhẹ mấy tiếng, liếc nhìn về phía bếp: “Bà chủ nấu ăn ngon vậy, thật là nhìn không ra.”

“Chắc tổ tiên có người làm đầu bếp hoàng gia!”

15

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.