TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Có lẽ nhận ra họ khó xử, Viên Như Châu cười nói: “Hai người là khách đầu tiên của tiệm cơm, hôm nay miễn phí hết, ăn bao nhiêu cũng không tính tiền.”

“Thật, thật sao?”

“Dĩ nhiên là thật rồi.”

Ông Lưu kích động đến mức nói lắp: “Tốt, thật tốt quá! Như Châu, vậy ông không khách sáo nữa, cảm ơn cháu nhiều!”

Bà Vương cũng vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cháu, cảm ơn nhiều lắm, làm phiền cháu rồi.”

“Không có gì, hai người còn muốn ăn gì nữa không?”

Ban đầu họ còn định nếm thử cơm chiên trứng, nhưng mà giờ đã được miễn phí, lại thấy ngại nếu gọi cơm chiên trứng đắt nhất trong tiệm, cho nên cuối cùng vẫn gọi món cơm chiên dưa muối rẻ nhất.

Dĩa cơm chiên dưa muối thứ hai được đem lên, hai người cúi đầu lặng lẽ ăn.

“Ợ...” Sau khi ăn xong, ông Lưu đánh một cái no căng bụng, rồi quay sang nói với Lý Trường Quý:

“Trường Quý, lúc đầu tôi còn lo tiệm cơm sẽ buôn bán thế nào, bây giờ thì hết lo rồi. Có tay nghề của Như Châu ở đây, tiệm cơm sau này nhất định không lo thiếu khách!”

Bà Vương cũng nói: “Đúng đó, Như Châu nấu ăn ngon như vậy, sau này làm ăn nhất định phát đạt.”

“Mượn lời may mắn của hai người.” Lý Trường Quý cười ha hả đáp.

Lúc này, lại có người trong thôn tới: “Trường Quý à, hôm nay khai trương tiệm cơm hả? Chúng tôi tới ủng hộ đây!”

Năm sáu người trong thôn nối đuôi nhau đi vào, vừa thấy bọn họ vào, ông Lưu đã lên tiếng đầu tiên: “Nhất định phải thử cơm chiên Như Châu làm, lão Lưu ta sống tới giờ chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon vậy đâu!”

Một người trong đó hỏi: “Thiệt hả?”

Bà Vương: “Thật sự!”

“Vậy chúng tôi phải nếm thử mới được.”

Mọi người lần lượt vào trong, cầm lấy thực đơn, ánh mắt vừa nhìn đến bảng giá ở mặt sau liền sửng sốt.

“Trời đất... Sao đắt dữ vậy?”

“Một dĩa cơm chiên mà hai ba chục?”

“Cái này...”

Trong đó, có người thấp giọng nói: “Đây chẳng phải chặt chém sao, chúng ta tốt bụng tới ủng hộ mà giá cả như vầy...”

“Này... Còn muốn ăn không? Đắt quá.”

“Thật ra ban đầu tôi cũng không tính tới. Tôi với nhà Lý Trường Quý đâu có thân thiết gì, chỉ là nghĩ cùng là người trong thôn, mở tiệm ở đây cũng không dễ dàng gì nên mới đến ủng hộ một chút. Không ngờ lại đắt như vậy… Nếu vậy tôi không ăn...”

Ông Lưu lớn tiếng nói: “Mọi người yên tâm đi, cái giá này tuyệt đối xứng đáng, bảo đảm không lỗ đâu! Thật đấy!”

“Đúng rồi đó, cơm Như Châu làm còn ngon hơn đầu bếp khách sạn lớn nữa, một dĩa hai mươi mấy đồng tuyệt đối không lỗ!” Bà Vương cũng lên tiếng phụ hoạ.

“Còn ngon hơn đầu bếp khách sạn lớn á?”

Ông Lưu vỗ tay lên ngực: “Đúng vậy, tôi nói thiệt, đời này tôi chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon như vậy!”

Nghe ông Lưu với bà Vương nói chắc như đinh đóng cột, không giống đang nói dối, mọi người có chút do dự. Bọn họ cũng không giàu có gì, hai mươi mấy đồng đối với bọn họ đã là rất nhiều.

Con bé này xào cơm có thể ngon đến mức hai ba chục đồng một dĩa sao?

Mọi người bán tín bán nghi, ông Lưu đập bàn nói: “Vậy đi, nếu mọi người ăn xong cảm thấy không xứng với giá tiền, tôi sẽ trả tiền lại cho mọi người!”

“Thật sự?”

“Nói được là làm được!”

Nghe vậy, mọi người không hề do dự nữa: “Vậy được rồi.”

Bọn họ cũng gọi món rẻ nhất là cơm chiên dưa muối.

Gọi món xong, mọi người cúi đầu nói nhỏ với nhau:

“Vừa rồi xúc động quá, lỡ như ăn không ngon thì sao, ông Lưu không cho chúng ta trả tiền, chẳng phải là chúng ta ăn quỵt sao?”

“Ông Lưu không phải là người như vậy đâu, ông ấy rất giữ chữ tín.”

“Tôi thấy Trường Quý không phải người như vậy, ông ấy và người nhà đều rất thật thà, chắc không chặt chém đâu. Giá đặt cao như vậy, biết đâu thật sự ngon đến mức đáng giá chừng đó.”

“Nhưng mà cơm chiên ngon tới mức nào mà dám đặt giá cao như vậy? Trước giờ cũng chưa nghe nói con bé đó nấu ăn giỏi mà. Mới 15 - 16 tuổi thì tay nghề nấu nướng có thể giỏi đến mức nào chứ?”

“Cũng đúng, chẳng qua một nhà Trường Quý trước giờ vẫn luôn rất tốt, chắc không đến nỗi gạt người.”

“Không chừng đầu óc có vấn đề thật, mới mở tiệm cơm ở chỗ này, tôi thấy đúng là làm ăn cho có thôi.”

“Nói cũng có lý.”

“Vậy chứ sao ông Lưu với bà Vương lại giúp họ nói tốt?”

“Ai biết được.”

“Nói gì thì nói, hôm nay tôi mất mấy chục đồng rồi.”

“Thôi bỏ đi, xem như lỡ một lần, sau này đừng tới nữa.”

16

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.