0 chữ
Chương 1
Chương 1
Vào tiết Mạnh Xuân, ánh nắng đầu mùa chiếu lên những mảng tuyết còn sót lại từ năm trước, dòng nước xuân từ mái hiên thấp rơi xuống róc rách. Dây tường vi uốn lượn vươn lên tường ngoài của một đại gia tộc, điểm thêm sắc xanh biếc trong khung cảnh gạch ngói xám trầm.
*Mạnh Xuân: đầu mùa Xuân.
Trời vừa hửng sáng, Hà phu nhân, thê tử của Phụ Quốc tướng quân dẫn theo ba nữ nhi đến Tạ phủ, thăm hỏi Tạ đại công tử. Mấy ngày trước, Tạ đại công tử không may rơi xuống nước nhiễm hàn, bệnh tình chưa dứt.
Hai nhà vốn là thế giao lâu đời, môn đăng hộ đối, từ lâu đã có mối giao hảo như Tần Tấn. Nay con cái đều đã trưởng thành, nếu muốn thắt chặt quan hệ đời sau, những lần qua lại lễ nghĩa như thế này là không thể thiếu.
Hà thị dặn dò các nữ nhi: “Chút nữa gặp trưởng công chúa và Tạ công tử, phải cung kính vấn an, hành lễ đúng mực, cười không được lộ răng. Phụ thân các con đã căn dặn đi căn dặn lại, tuyệt đối không được làm mất mặt trước Tạ công tử.”
Trưởng nữ khẽ gật đầu đồng ý.
Tiểu nữ nhi thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẫu thân nên nói với tỷ tỷ Sơ Huyền thì hơn, ngoài tỷ ấy ngốc nghếch ra, còn ai có thể làm mất mặt chứ?”
Ôn Sơ Huyền đang lặng lẽ ngồi ở góc xe ngựa, nghe nhắc tới tên mình, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ta cũng sẽ không làm mất mặt đâu.”
Trong lòng Hà thị thoáng không vui.
Bà chỉ có hai nữ nhi ruột là Uyển tỷ nhi và Thấm tỷ nhi, còn Sơ Huyền là đứa con do Ôn lão gia có bên ngoài. Thân mẫu nàng vốn là kỹ nữ ở Dương Châu, thân phận hèn mọn. Nay nữ nhân ấy đã mất, lão gia mới đưa Sơ Huyền về gửi gắm dưới gối bà.
Nếu không phải bất đắc dĩ, lần này đến Trung Thư phủ, bà tuyệt đối không muốn mang theo nữ nhi xuất thân không sạch này, sợ làm mất mặt hai nữ nhi của mình.
“Các ngươi biết vậy là tốt.” Hà thị nghiêm giọng, ánh mắt đảo qua ba nữ nhi rồi dừng lại nơi Ôn Sơ Huyền: “Hôm nay, bất kể ai phạm sai lầm, mất mặt không chỉ là một người mà là cả Ôn gia.”
Nói thì là nói cho cả ba nghe, nhưng rõ ràng bà đang ngầm nhắc nhở mình nàng.
Ôn Sơ Huyền khẽ cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại, đã đến Tạ phủ.
Tiểu đồng Nhị Hỷ từ sớm đã đứng chờ trước cổng, vội bước lên dẫn ba mẫu nữ Ôn gia đi qua cổng Thuỳ Hoa.
Tạ phủ quả không hổ danh là môn đệ tể tướng, cảnh trí trang nhã, lầu các tinh tế. Qua khỏi chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ, từng dãy hành lang uốn lượn, chạm trổ tinh xảo. Mới chỉ là đầu xuân, ngoài hành lang đã trồng những loài hoa hương sắc thanh khiết, nhẹ nhàng bên cạnh mộc lan trắng ngần, giản dị mà toát lên vẻ cao quý.
Hai nhà vẫn thường qua lại, cảnh sắc này Hà thị đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không khỏi tấm tắc, càng nhìn càng thêm ngưỡng mộ.
Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, đời đời nối nghiệp quan trường. Đại công tử Tạ Linh Huyền càng là bậc tài danh vang xa, tuổi mười tám đã được tiên đế đích thân ngự bút ban danh Thám Hoa, rồi thăng làm biên tu ở Hàn Lâm viện. Quả thực là tài năng xuất chúng, văn chương hơn người.
*Mạnh Xuân: đầu mùa Xuân.
Trời vừa hửng sáng, Hà phu nhân, thê tử của Phụ Quốc tướng quân dẫn theo ba nữ nhi đến Tạ phủ, thăm hỏi Tạ đại công tử. Mấy ngày trước, Tạ đại công tử không may rơi xuống nước nhiễm hàn, bệnh tình chưa dứt.
Hai nhà vốn là thế giao lâu đời, môn đăng hộ đối, từ lâu đã có mối giao hảo như Tần Tấn. Nay con cái đều đã trưởng thành, nếu muốn thắt chặt quan hệ đời sau, những lần qua lại lễ nghĩa như thế này là không thể thiếu.
Hà thị dặn dò các nữ nhi: “Chút nữa gặp trưởng công chúa và Tạ công tử, phải cung kính vấn an, hành lễ đúng mực, cười không được lộ răng. Phụ thân các con đã căn dặn đi căn dặn lại, tuyệt đối không được làm mất mặt trước Tạ công tử.”
Tiểu nữ nhi thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẫu thân nên nói với tỷ tỷ Sơ Huyền thì hơn, ngoài tỷ ấy ngốc nghếch ra, còn ai có thể làm mất mặt chứ?”
Ôn Sơ Huyền đang lặng lẽ ngồi ở góc xe ngựa, nghe nhắc tới tên mình, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ta cũng sẽ không làm mất mặt đâu.”
Trong lòng Hà thị thoáng không vui.
Bà chỉ có hai nữ nhi ruột là Uyển tỷ nhi và Thấm tỷ nhi, còn Sơ Huyền là đứa con do Ôn lão gia có bên ngoài. Thân mẫu nàng vốn là kỹ nữ ở Dương Châu, thân phận hèn mọn. Nay nữ nhân ấy đã mất, lão gia mới đưa Sơ Huyền về gửi gắm dưới gối bà.
Nếu không phải bất đắc dĩ, lần này đến Trung Thư phủ, bà tuyệt đối không muốn mang theo nữ nhi xuất thân không sạch này, sợ làm mất mặt hai nữ nhi của mình.
“Các ngươi biết vậy là tốt.” Hà thị nghiêm giọng, ánh mắt đảo qua ba nữ nhi rồi dừng lại nơi Ôn Sơ Huyền: “Hôm nay, bất kể ai phạm sai lầm, mất mặt không chỉ là một người mà là cả Ôn gia.”
Ôn Sơ Huyền khẽ cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại, đã đến Tạ phủ.
Tiểu đồng Nhị Hỷ từ sớm đã đứng chờ trước cổng, vội bước lên dẫn ba mẫu nữ Ôn gia đi qua cổng Thuỳ Hoa.
Tạ phủ quả không hổ danh là môn đệ tể tướng, cảnh trí trang nhã, lầu các tinh tế. Qua khỏi chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ, từng dãy hành lang uốn lượn, chạm trổ tinh xảo. Mới chỉ là đầu xuân, ngoài hành lang đã trồng những loài hoa hương sắc thanh khiết, nhẹ nhàng bên cạnh mộc lan trắng ngần, giản dị mà toát lên vẻ cao quý.
Hai nhà vẫn thường qua lại, cảnh sắc này Hà thị đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không khỏi tấm tắc, càng nhìn càng thêm ngưỡng mộ.
Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, đời đời nối nghiệp quan trường. Đại công tử Tạ Linh Huyền càng là bậc tài danh vang xa, tuổi mười tám đã được tiên đế đích thân ngự bút ban danh Thám Hoa, rồi thăng làm biên tu ở Hàn Lâm viện. Quả thực là tài năng xuất chúng, văn chương hơn người.
2
0
3 ngày trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
