TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Bừng tỉnh

Hứa Hoa là một người mẫu thân vừa ích kỷ vừa mâu thuẫn. Tính tình bà có vẻ nhu nhược. Nhưng theo lời hàng xóm láng giềng thì bà lại thường xuyên ức hϊếp nữ nhi. Tuy nhiên, khi hỏi rõ thì lại không nói được gì cụ thể, cũng không phải là đánh mắng, mà chỉ là những lời lẽ cay nghiệt như dao đâm vào tim.

Mẫn Chu đến tiệm thuốc ngay sau khi Hứa Hoa vừa về.

"Ta biết mục đích bà đến Phổ Đà Tự. Hôm nay ta mạo muội đến đây, mong bà suy nghĩ kỹ. Ở đây là hai trăm lượng bạc. Bà nhận lấy rồi cắt đứt quan hệ với Trinh Uyển thì ta sẽ đưa thêm một ngàn lượng. Còn nếu không, Mẫn gia chúng ta sẽ không đưa cho bà một đồng, và cũng sẽ không thừa nhận Trinh Uyển là con ngoài giá thú của phủ Hưng An Hầu."

Hứa Hoa nhìn một ngàn lượng lâm vào trầm tư.

Mẫn Chu dễ dàng nhận ra sự tham lam trong mắt bà, bèn nói tiếp: "Ta biết các người đang rất túng thiếu, cũng biết rõ chuyện hôm nay. Là bà đã đẩy nữ nhi mình ra, mục đích chẳng phải là để nàng ấy nhận tổ quy tông với Mẫn gia hay sao? Nay mục đích đã đạt được thì còn gì phải do dự nữa?"

Đối với những người dân bình thường như họ, một ngàn lượng không những giúp Trinh gia bọn họ thoát khỏi cảnh nghèo khó, mà còn có thể chữa bệnh cho tiểu nhi tử. Đây quả là một sự cám dỗ khó cưỡng.

Nhưng Hứa Hoa căm hận vẻ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của đối phương. Bà nhớ lại năm xưa, sau khi Mẫn Văn Chương làm nhục mình lại không một lời hối hận, chỉ vội vàng ném cho bà ít bạc rồi bỏ đi.

Hứa Hoa đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi. Bà nhìn bốn thỏi bạc, cười còn khó coi hơn khóc rồi nhìn Mẫn Chu đứng trước mặt.

Quả nhiên là người của Mẫn gia, vĩnh viễn cao cao tại thượng. Quần áo hắn sang trọng, dù ở trong tiệm thuốc cũng toát lên vẻ xa hoa. Hành động của hắn, lời nói của hắn, như thể mười mấy năm khổ cực bà phải chịu đựng chỉ là một trò cười.

Bà muốn tiền, nhưng không phải nhận lấy bằng cách nhục nhã thế này. Bà muốn Trinh Uyển đường hoàng mang tiền về, quang minh chính đại đưa cho bà số tiền mà nhi tử bà đáng được hưởng.

Trinh Xuyên trên giường bệnh không biết đã tỉnh từ lúc nào. Cậu kéo áo Hứa Hoa, giọng nói nghẹn ngào: "Mẫu thân, đừng bỏ tỷ tỷ..."

Hứa Hoa bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra. Bà ôm tiểu nhi tử, thất thần rơi lệ: "Cút! Người Mẫn gia các người không có ai tốt lành cả. Ta cùng đường mới đẩy Trinh Uyển ra. Nhưng chuyện nó là cốt nhục của Mẫn gia các người là sự thật. Các người có thể không nhận, nhưng phủ Hưng An Hầu không thể chịu nổi mất mặt này đâu."

Mẫn Chu thở dài: "Sao bà lại hành động theo cảm tính như vậy? Bà đẩy Trinh Uyển ra chẳng qua là muốn sau này nàng ấy được ở lại Hầu phủ, có chỗ dựa dẫm. Hơn nữa, bệnh tình của nhi tử bà cần rất nhiều tiền. Chỉ dựa vào Trinh Uyển thì bà nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu? Huống hồ, nàng ấy chỉ là con ngoài giá thú. Nếu phủ Hưng An Hầu ta muốn nhẫn tâm hơn nữa, thì có thể âm thầm thần không biết quỷ không hay khiến nàng ấy biến mất. Tuy chúng ta sẽ không làm vậy, nhưng hành động hôm nay của các người chính là khıêυ khí©h Trưởng Công chúa. Ta là nhi tử của người, vì không để mẫu thân đau lòng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Trinh Uyển?"

Hứa Hoa kinh hoảng, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi. Bà chỉ muốn Trinh Uyển quay về Hầu phủ, nhờ chút của cải giúp đỡ nhi tử, không hề nghĩ sâu xa như vậy.

"Bà hãy cầm số bạc này buôn bán, vừa có thể đảm bảo cuộc sống cơm áo không lo, vừa có thể kiếm tiền chữa bệnh cho con trai. Cớ sao mà không làm?" Mẫn Chu thấy bà như vậy, chỉ để lại một câu: "Bà hãy suy nghĩ cho kỹ đi."

Hứa Hoa thất thần ngã ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.

11

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.