TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Khó xử lý

Trinh Uyển thở dài, đợi Trưởng công chúa rời đi, quần chúng bắt đầu tiến vào trong. Không biết vì sao, bỗng nhiên có rất nhiều người chen lên. Mọi người nhỏ giọng bàn tán, hình như đang thảo luận nội dung cầu nguyện với thần phật, không ai chú ý đến hai người họ.

Hứa Hoa thấy Trưởng công chúa sắp rời khỏi chính điện, lại thấy nữ nhi vẫn bình tĩnh. Bà sốt ruột nắm tay Trinh Uyển chen qua đám đông, đi vào lối nhỏ bên cạnh.

“Nương.” Trinh Uyển bất đắc dĩ, nhưng không giãy ra, bước chân hơi loạng choạng. Hai dòng người giao nhau, tiếng ồn càng lúc càng lớn. Cho đến khi Hứa Hoa lại có hành động.

Tiếng ồn xung quanh càng lúc càng hỗn tạp. Trinh Uyển thấy thị vệ bên cạnh Trưởng công chúa đang cảnh giác nhìn những người đến gần. Nàng khẽ nhíu mày. Nàng có thể trở về Hầu phủ, nhưng không muốn dùng cách này.

Trinh Uyển lùi lại một bước, bỗng nhiên cảm thấy chân đau nhói, sau đó bị người ta đẩy ra.

Trong lúc hỗn loạn, nàng va đầu vào cột, đầu óc ong ong. Nàng đưa tay muốn nắm lấy Hứa Hoa thì nghe thấy tiếng quát lớn.

Trong cơn choáng váng, nàng cố tìm một điểm tựa. Nàng mở mắt ra thấy bóng dáng mơ hồ đang dần khuất xa: “Mẫu thân...”

Nàng không đáng để bà ở lại sao?

Trinh Uyển cảm thấy một dòng máu ấm nóng chảy từ trên đầu xuống mặt. Cho đến khi nàng ngã xuống đất, được người đỡ lấy.

“Cô nương, có sao không?” Một giọng nữ ôn hòa vang lên bên cạnh.

Trinh Uyển mở mắt nhìn phụ nhân đỡ mình, máu từ trán chảy xuống: “Không sao ạ...”

Trưởng công chúa đỡ nàng đứng dậy. Khi nhìn thấy hầu bao bên hông nàng, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc. Sau đó bà sửng sốt nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, sắc mặt chợt trầm xuống trở nên nghiêm trọng.

Trinh Uyển biết bà đã chú ý đến hầu bao của mình. Trong lòng thấp thỏm, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Đa tạ phu nhân...”

Thân thể nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Từ Long Giang trở về mới hai ngày, nàng chưa khỏi hẳn lại bị người ta mạnh tay xô đẩy, đầu va vào cột chảy máu, giờ đầu óc hỗn độn. Nói xong, nàng lại thấy choáng váng.

Ngay lúc nàng lâm vào hôn mê là Bích La đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng: “Cô nương?”

Bích La ra hiệu với Trưởng Công chúa. Sau khi thấy sắc mặt phu nhân nhà mình không hiểu sao lại trở nên ngưng trọng, bà ấy bắt đầu quan sát cô nương trong lòng. Khi thấy hầu bao bên hông nàng, sắc mặt Bích La cũng biến đổi, buông không được mà đỡ cũng không xong: "Phu nhân, việc này..."

"Trước tiên đưa người về rồi tính." Trưởng Công chúa bình tĩnh nói: "Miễn Hoài*, con ở lại giúp ta xem hôm nay cô nương này đến dâng hương cùng ai."

(*Miễn Hoài: Tên tự, tên thân mật ở nhà của Mẫn Chu.)

"Vâng." Mẫn Chu nhìn Trinh Uyển, không nói gì.

Lúc này, Hứa Hoa đứng bên ngoài đại điện, bị dòng người chen chúc. Bà thấy Trinh Uyển được người của Trưởng Công chúa đưa đi, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng lặng lẽ rời khỏi.

-

Trinh Uyển tỉnh lại là đã quá trưa. Trong phòng vắng tanh. Trên bếp lò ngoài sân vẫn còn đang sắc thuốc, chỉ có một tiểu nha đầu đang ngủ gật trông coi. Khói nhẹ lượn lờ, bốn phía thoang thoảng mùi thuốc.

Trinh Uyển nhìn tiểu viện đơn sơ. Xem ra tiểu viện này không phải ở phủ Hưng An Hầu. E là đối phương chỉ an trí nàng tại một biệt viện nào đó.

Trinh Uyển không biết rằng, trong lúc nàng hôn mê, Mẫn Chu đã hành động nhanh chóng. Khi biết được cô nương đột nhiên xuất hiện này lại là người Mẫn gia, hắn lập tức cho người điều tra lai lịch của nàng.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng thực ra lại rất đơn giản. Trinh Uyển xuất thân từ một gia đình bình dân nghèo khó, có một đệ đệ bệnh tật quanh năm phải uống thuốc, cuộc sống có thể nói là bữa đói bữa no.

Điều khó xử lý nhất chính là mẫu thân của Trinh Uyển, Hứa Hoa.

8

0

1 tháng trước

9 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.