TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Không buông tay

Mẫn Việt đồng ý. Hai người bắt đầu từ từ xuống núi.

Xuống núi trong cơn mưa to khó hơn lên núi. Ngoài việc phải chú ý phương hướng, còn phải cẩn thận dưới chân. Bùn đất trơn trượt, không cẩn thận sẽ ngã.

Hai người cẩn thận từng bước dẫm lên cỏ, chậm rãi đi xuống.

"Cẩn thận." Mẫn Việt đi trước hai bước, một tay cầm gậy, tay kia đưa về phía Trinh Uyển.

Trinh Uyển ngẩn người, nhìn cánh tay trước mặt. Nàng mỉm cười với Mẫn Việt rồi đưa tay nắm lấy: "Đa tạ công tử."

"Không ngờ cô nương lại gan dạ đến vậy." Mẫn Việt nói: "Ta hơi bất ngờ."

Trinh Uyển nhìn bóng lưng hắn không nói gì.

"Hơn nữa thương thế của cô nương vẫn chưa khỏi, không nên vào núi." Giọng Mẫn Việt bình thản không hề có ý trách cứ, chỉ là cho một lời khuyên.

"Ta nhận ra những loại thảo dược đó." Tuy chỉ mới tìm được một loại trong đó.

"Vậy cô nương rất lợi hại." Mẫn Việt nói.

Trinh Uyển không nghe ra lời khen, ngược lại nghe ra ý tứ trêu chọc: "Công tử có cao kiến gì sao?"

"Không dám." Dường như Mẫn Việt nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của đối phương: "Cô nương rất dũng cảm."

Câu này là lời khen chân thành.

Tai Trinh Uyển ửng đỏ. Nàng không nói gì nữa.

Tầm nhìn vẫn rất thấp, tốc độ xuống núi của hai người vẫn rất chậm. Đất bám trên giày càng lúc càng nhiều, Trinh Uyển cảm thấy hai chân nặng trĩu.

"Công tử, xin chờ ta một chút." Trinh Uyển buông tay, khom người xuống định gạt bớt đất trên giày rồi mới tiếp tục xuống núi, nếu không e rằng ngay cả bước đi cũng khó khăn.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp độ trơn của đất. Tay vừa buông, chân trước lập tức mất khống chế trượt xuống. Nàng không kịp trở tay ngã chúi về phía trước, lại sợ va vào Mẫn Việt, thế là cả người mất thăng bằng lăn xuống.

"Cô nương!" Mẫn Việt thấy nàng ngã xuống liền hô lên, muốn đưa tay chụp lấy áo mưa của nàng. Nhưng chính hắn cũng bị trọng lượng của Trinh Uyển kéo theo. Hai người cùng lúc trượt xuống.

Sườn núi quá trơn, mưa lại xối xả. Cây gậy trong tay Mẫn Việt không biết đã rơi từ lúc nào. Vì để tăng thêm lực bám, hắn dùng tay không cố nắm lấy bất cứ thứ gì có thể, không nắm được thì bấu chặt xuống đất.

Nhưng vì trượt quá nhanh, trọng lượng lại lớn, hắn chẳng thể bám vào đâu. Lòng bàn tay bị đá cứa rách, móng tay cũng bật máu.

"Buông tay ra!" Trinh Uyển cũng đang cố gắng làm tương tự. Nhưng nàng không muốn liên lụy người khác. Trong lúc trượt xuống, tuy mắt không nhìn rõ, nhưng nàng biết Mẫn Việt đang ở phía trên giữ lấy mình. Nếu chỉ một mình hắn thì ít nhất còn có thể giữ lại được. Thêm nàng nữa, dù hắn không trượt tiếp thì cũng sẽ bị nàng kéo xuống theo.

Mẫn Việt không đáp cũng không buông tay.

"Công tử, xin ngài buông tay! Bằng không chúng ta đều xảy ra chuyện mất!" Cả người Trinh Uyển trượt thẳng đứng xuống. Chân ở dưới, tay với được cỏ thì cỏ lại bị bật gốc. Vì lực ma sát lớn nên dây thắt lưng bên hông bị tuột ra.

Trinh Uyển vội vàng túm lấy, thế nên thân thể không kịp lấy lại thăng bằng. Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển. Nàng đổi tư thế, hành động này khiến Mẫn Việt không thể giữ áo mưa của nàng nữa, đành buông tay.

"Cô nương, ngươi làm gì vậy?!"

Trinh Uyển giữ chặt túi đựng thảo dược. Ở tư thế này nàng có thể nhìn thấy những thứ phía dưới gần hơn. Nàng lập tức đưa tay bám chặt vào đất, tuột ra lại bám, tuột ra lại bám. Khi nắm được một bụi cỏ, nàng bị sức bật của nó kéo giật lại một chút. Mới được vài giây đất đã tuột ra, nàng lại bị kéo thêm nửa mét, rồi đập ngang hông vào một tảng đá lớn.

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.