0 chữ
Chương 13
Chương 13: Bất lực
Ba người bắt đầu tản ra. Trinh Uyển không để ý. Nàng vừa tập trung tìm thảo dược vừa tiếp tục đi lên. Giày dính đầy bùn đất làm nàng di chuyển khó khăn hơn. Cơn mưa ngày càng lớn khiến nàng không thể nhìn rõ xung quanh. Tầm nhìn chỉ trong vòng hai mét.
Trinh Uyển chỉnh lại quần áo, kéo mũ áo mưa xuống. Túi đựng thảo dược được buộc ở bên hông. Nàng khom người xuống, bắt đầu tìm kiếm.
Khoảng mười phút sau, nàng mới tìm được cây Bạch Chỉ đầu tiên. Xung quanh cũng có lác đác vài cây. Đeo găng tay đào vài cái thấy không tiện, Trinh Uyển liền cởi găng tay ra. Như vậy vừa nhanh vừa gọn. Sau đó nàng nhổ tất cả bỏ vào túi.
Lúc này đã hơn một canh giờ kể từ khi bọn họ vào núi. Cả người Trinh Uyển ướt sũng. Nhiệt độ trong núi thấp, thân nhiệt bắt đầu giảm xuống. Nàng thỉnh thoảng lại rùng mình.
Nhưng Trinh Uyển không quản được nhiều như vậy. Nàng tiếp tục tìm kiếm, càng đi càng lên cao. Lại gần nửa canh giờ trôi qua, nhưng vẫn không tìm thấy gì nữa. Trinh Uyển nhìn sắc trời, lau nước mưa trên mặt để nhìn cho rõ hơn.
Nước mưa rơi trên mũ. Tiếng mưa rơi bên tai làm nàng khó chịu, cả người mệt mỏi rã rời.
Không tìm được thảo dược Tiểu Xuyên cần, giờ ngay cả thảo dược cho thôn dân cũng không thấy. Trinh Uyển có chút nản lòng.
Nàng đổi hướng, quay lại chỗ tìm thấy Bạch Chỉ ban đầu, rồi rẽ trái tiếp tục tìm. Khoảng mười mấy phút sau, nàng lại tìm thấy Bạch Chỉ. Trinh Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc nàng đào, xung quanh bỗng nhiên có tiếng động lạ vang lên.
Trinh Uyển khựng lại. Cứ tưởng mình nghe nhầm, nàng tiếp tục bỏ Bạch Chỉ vừa đào được vào túi. Ngay lúc đó tiếng động ồn ào đó lại vang lên, mà còn càng lúc càng gần.
Trinh Uyển cảnh giác tìm một cây gậy. Nàng lau nước mưa trên mặt, lắng nghe tiếng động phát ra từ đâu.
Núi Bất Chu ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Tuy hai ngày nay Trinh Uyển không tận mắt thấy mãnh hổ dã thú, nhưng cũng không loại trừ khả năng này.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ bên trái truyền đến. Nàng cầm gậy đâm mạnh sang bên cạnh.
Tay bị giữ lại.
Trinh Uyển ngẩn người, vội vàng nhìn đối phương: "Sao ngài lại ở đây?"
Khuôn mặt Mẫn Việt lạnh lùng. Hắn không ngờ lại gặp Trinh Uyển ở nơi rừng núi hoang vu này. Hắn nhẹ nhàng gỡ cây gậy Trinh Uyển suýt đâm trúng ngực mình xuống, ném xuống đất: "Ta cũng vào núi tìm thảo dược."
"Hóa ra là vậy." Trinh Uyển thở phào thu chân lại. Thấy túi bên hông Mẫn Việt đầy ắp, nàng lại cảm thấy chán nản: "Ta chỉ tìm được chút Bạch Chỉ."
"Đã đủ rồi." Mẫn Việt nói.
"Chỉ một mình công tử thôi sao?" Trinh Uyển hỏi.
"Hai thuộc hạ của ta cũng ở đây. Nhưng theo ước định, giờ này họ hẳn đã xuống núi rồi." Mẫn Việt nói: "Mưa to rồi, cô nương cũng nên xuống núi ngay đi."
Trinh Uyển đương nhiên biết. Nhưng chưa tìm được thảo dược mình cần, trong lòng nàng không cam tâm nhưng lại bất lực: "Được."
"Nhưng ta đi cùng hai người khác, dùng chuông làm tín hiệu liên lạc. Họ đều ở gần đây. Ta phải báo cho họ trước."
"Ừm, khu vực này chúng ta đã tìm rồi." Mẫn Việt nói.
"Hèn gì." Trinh Uyển cầm chuông lắc mạnh vài cái. Đó là tín hiệu xuống núi đã hẹn trước. Nàng lắc ba lần, đợi vài phút sau thì nghe thấy tiếng chuông vọng lại từ xa.
"Đi thôi, nếu nơi này các ngài đã tìm rồi, thì chúng ta về thôi."
Trinh Uyển chỉnh lại quần áo, kéo mũ áo mưa xuống. Túi đựng thảo dược được buộc ở bên hông. Nàng khom người xuống, bắt đầu tìm kiếm.
Khoảng mười phút sau, nàng mới tìm được cây Bạch Chỉ đầu tiên. Xung quanh cũng có lác đác vài cây. Đeo găng tay đào vài cái thấy không tiện, Trinh Uyển liền cởi găng tay ra. Như vậy vừa nhanh vừa gọn. Sau đó nàng nhổ tất cả bỏ vào túi.
Lúc này đã hơn một canh giờ kể từ khi bọn họ vào núi. Cả người Trinh Uyển ướt sũng. Nhiệt độ trong núi thấp, thân nhiệt bắt đầu giảm xuống. Nàng thỉnh thoảng lại rùng mình.
Nước mưa rơi trên mũ. Tiếng mưa rơi bên tai làm nàng khó chịu, cả người mệt mỏi rã rời.
Không tìm được thảo dược Tiểu Xuyên cần, giờ ngay cả thảo dược cho thôn dân cũng không thấy. Trinh Uyển có chút nản lòng.
Nàng đổi hướng, quay lại chỗ tìm thấy Bạch Chỉ ban đầu, rồi rẽ trái tiếp tục tìm. Khoảng mười mấy phút sau, nàng lại tìm thấy Bạch Chỉ. Trinh Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc nàng đào, xung quanh bỗng nhiên có tiếng động lạ vang lên.
Trinh Uyển khựng lại. Cứ tưởng mình nghe nhầm, nàng tiếp tục bỏ Bạch Chỉ vừa đào được vào túi. Ngay lúc đó tiếng động ồn ào đó lại vang lên, mà còn càng lúc càng gần.
Núi Bất Chu ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Tuy hai ngày nay Trinh Uyển không tận mắt thấy mãnh hổ dã thú, nhưng cũng không loại trừ khả năng này.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ bên trái truyền đến. Nàng cầm gậy đâm mạnh sang bên cạnh.
Tay bị giữ lại.
Trinh Uyển ngẩn người, vội vàng nhìn đối phương: "Sao ngài lại ở đây?"
Khuôn mặt Mẫn Việt lạnh lùng. Hắn không ngờ lại gặp Trinh Uyển ở nơi rừng núi hoang vu này. Hắn nhẹ nhàng gỡ cây gậy Trinh Uyển suýt đâm trúng ngực mình xuống, ném xuống đất: "Ta cũng vào núi tìm thảo dược."
"Hóa ra là vậy." Trinh Uyển thở phào thu chân lại. Thấy túi bên hông Mẫn Việt đầy ắp, nàng lại cảm thấy chán nản: "Ta chỉ tìm được chút Bạch Chỉ."
"Chỉ một mình công tử thôi sao?" Trinh Uyển hỏi.
"Hai thuộc hạ của ta cũng ở đây. Nhưng theo ước định, giờ này họ hẳn đã xuống núi rồi." Mẫn Việt nói: "Mưa to rồi, cô nương cũng nên xuống núi ngay đi."
Trinh Uyển đương nhiên biết. Nhưng chưa tìm được thảo dược mình cần, trong lòng nàng không cam tâm nhưng lại bất lực: "Được."
"Nhưng ta đi cùng hai người khác, dùng chuông làm tín hiệu liên lạc. Họ đều ở gần đây. Ta phải báo cho họ trước."
"Ừm, khu vực này chúng ta đã tìm rồi." Mẫn Việt nói.
"Hèn gì." Trinh Uyển cầm chuông lắc mạnh vài cái. Đó là tín hiệu xuống núi đã hẹn trước. Nàng lắc ba lần, đợi vài phút sau thì nghe thấy tiếng chuông vọng lại từ xa.
"Đi thôi, nếu nơi này các ngài đã tìm rồi, thì chúng ta về thôi."
9
0
1 tháng trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
