0 chữ
Chương 2
Chương 2: Thói quen của người lạ
Hoài Niệm vẫn với nhịp điệu thường nhật của nó. Khách ra vào, tiếng cười nói nho nhỏ, tiếng lật sách sột soạt, tiếng máy xay cà phê rè rè vào buổi sáng, và tất nhiên, cả những khoảng lặng quý giá. An Nhiên cũng quay về với guồng công việc quen thuộc: pha chế, tính tiền, tư vấn sách cho khách, và tranh thủ đọc vài trang sách những lúc rảnh rỗi. Nhưng có một điều gì đó hơi khác len lỏi vào tâm trí cô. Thỉnh thoảng, khi tiếng chuông cửa king coong vang lên, cô lại bất giác ngẩng lên nhanh hơn một chút, ánh mắt vô thức quét qua người khách mới bước vào. Và đôi khi, cô thấy mình hơi thất vọng khi đó không phải là dáng người cao lớn, trầm lặng của vị khách lạ tên Nhật Tấn.
"Đúng là vớ vẩn." Cô tự bật cười trong đầu khi đang lau dọn quầy bar vào một buổi chiều thứ Tư khá oi ả: "Người ta ghé một lần vì tình cờ, mắc gì mình phải mong người ta quay lại chứ? Chắc tại dạo này quán hơi vắng nên mình rảnh rỗi sinh nông nổi."
Cô đang cố thuyết phục bản thân như vậy thì, king coong.
An Nhiên ngẩng lên. Và lần này, không phải cô tưởng tượng. Chính là anh ta.
Hôm nay anh không mặc sơ mi. Thay vào đó là một chiếc áo polo màu xanh navy đơn giản nhưng trông rất vừa vặn, kết hợp với quần kaki màu sáng hơn lần trước. Vẫn cặp kính gọng mảnh, vẫn mái tóc cắt gọn gàng, và vẫn vẻ mặt có phần lạnh lùng, khó đoán đó. Nhưng dường như, sự căng thẳng trên gương mặt anh đã vơi đi đôi chút so với lần đầu gặp mặt. Anh không còn vẻ dò xét không gian kỹ lưỡng như lần trước, mà chỉ khẽ gật đầu chào cô khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình.
Anh tiến thẳng đến quầy. An Nhiên hít một hơi nhỏ, cố giữ giọng bình tĩnh và nụ cười chuyên nghiệp: "Chào anh."
Anh định mở miệng nói gì đó, nhưng An Nhiên đã nhanh hơn một nhịp, giọng cô nhẹ nhàng vang lên, mang một chút thăm dò: "Vẫn cà phê đen đá không đường đúng không ạ?"
Một khoảng lặng ngắn ngủi. An Nhiên thấy đôi mắt sau cặp kính của Nhật Tấn khẽ nheo lại, một nét ngạc nhiên rất nhỏ, gần như không thể nhận thấy, thoáng qua trên gương mặt anh. Rồi anh chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu dứt khoát hơn cả lời nói: "Đúng rồi."
Chỉ một câu hỏi nhỏ, một cái gật đầu xác nhận, nhưng An Nhiên cảm thấy có một sự kết nối vô hình vừa được thiết lập. Cô đã nhớ. Anh biết cô đã nhớ. Điều đó khiến không khí giữa họ bớt đi phần nào sự xa cách ban đầu. Cô mỉm cười nhẹ, tự nhiên hơn: "Anh chờ em một chút nhé."
Cô lại thực hiện những động tác pha phin quen thuộc. Lần này, cô cảm thấy tự tin hơn, không còn chút áp lực nào từ ánh mắt quan sát của anh nữa. Anh đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi, không hối thúc, không nhìn ngó xung quanh nhiều như lần đầu.
An Nhiên nhìn theo. Vậy là anh đã chọn nơi này làm "lãnh địa" của mình rồi sao? Cô thấy điều đó khá thú vị. Những khách quen của Hoài Niệm thường có chỗ ngồi ưa thích của riêng họ, như một cách khẳng định sự gắn bó thầm lặng với không gian này. Việc Nhật Tấn nhanh chóng chọn cho mình một góc riêng cho thấy, có lẽ, anh thực sự tìm thấy điều gì đó ở đây.
Buổi chiều hôm đó, anh ngồi lại khá lâu, gần hai tiếng đồng hồ. Quán có thêm vài lượt khách khác ra vào, tiếng trò chuyện nho nhỏ, tiếng gõ bàn phím laptop lách cách. Nhưng Nhật Tấn dường như không bị ảnh hưởng. Anh đặt chiếc tablet lên bàn, thỉnh thoảng lướt đọc gì đó, thỉnh thoảng lại dùng bút cảm ứng ghi chú hoặc phác thảo nhanh. Có lúc, anh lại gập máy tính bảng lại, chỉ ngồi lặng lẽ nhấp cà phê, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa bụi mùa hè bắt đầu lất phất rơi.
An Nhiên cũng bận rộn với công việc của mình, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn liếc nhìn về phía góc bàn quen thuộc đó. Cô thấy anh tập trung, tĩnh lặng, nhưng không hề tách biệt một cách khó chịu. Ngược lại, sự hiện diện của anh dường như càng làm tăng thêm vẻ yên bình cho quán. Đôi lúc, ánh mắt họ tình cờ gặp nhau khi anh ngẩng lên hoặc khi cô đi ngang qua. Chỉ là những cái nhìn thoáng qua, không lời nói, nhưng dường như có một sự ngầm hiểu nào đó. Ít nhất thì An Nhiên cảm thấy vậy.
"Người đàn ông này thật kỳ lạ." Cô lại tự đối thoại nội tâm khi đang xếp lại mấy cuốn sách văn học Việt Nam trên kệ: "Ngoài ba mươi tuổi, trông có vẻ thành đạt, chắc chắn không thiếu những quán cà phê sang trọng, hiện đại hơn ở ngoài kia. Vậy mà lại thích chui vào cái xó xỉnh cũ kỹ này, ngồi một mình mấy tiếng đồng hồ chỉ để uống ly cà phê đen."
Cô tò mò không biết công việc kiến trúc sư của anh áp lực đến mức nào? Hay cuộc sống của những người như anh luôn phải khoác lên mình vẻ ngoài chỉn chu, lạnh lùng đến vậy? Rồi cô lại tự cười mình: "Phân tích khách hàng như phân tích nhân vật trong tiểu thuyết vậy. Đúng là bệnh nghề nghiệp."
Bất chợt, cô nhớ lại ánh mắt anh lúc cô hỏi về món đồ uống quen thuộc. Cái thoáng ngạc nhiên đó, dù rất nhỏ, lại khiến cô cảm thấy vui vui một cách khó hiểu. Có lẽ vì cô đã đoán đúng, hoặc có lẽ vì cô đã tạo ra một ấn tượng nhỏ nhoi nào đó với người đàn ông tưởng chừng như không để tâm đến bất cứ điều gì xung quanh này.
Khi cơn mưa bụi đã tạnh hẳn, nhường chỗ cho không khí mát mẻ và trong lành hơn, Nhật Tấn bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh đứng dậy, mang ly rỗng lại quầy như lần trước. Nhưng lần này, trước khi nói lời cảm ơn, anh khẽ ngước nhìn lên kệ sách cao nhất phía sau lưng An Nhiên, nơi cô để những cuốn sách khổ lớn, sách ảnh, sách nghệ thuật.
"Ở đây." Anh ngập ngừng một chút, dường như đang lựa chọn từ ngữ: "Có sách về kiến trúc Đông Dương cũ không?"
An Nhiên hơi bất ngờ trước câu hỏi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động bắt chuyện với cô về một chủ đề khác ngoài cà phê. Cô mỉm cười, chỉ tay lên kệ sách: "Có ạ. Ở trên kệ kia có mấy cuốn khá hay về kiến trúc biệt thự cổ ở Sài Gòn và Hà Nội, cả ảnh và phân tích. Anh có muốn xem thử không?"
"Để lần sau đi." Anh đáp, ánh mắt nhìn cô có phần chăm chú hơn: "Hôm nay tôi phải về rồi. Cảm ơn cô."
"Vâng, không có gì ạ. Hẹn gặp lại anh." An Nhiên đáp lại, cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn một chút trước cái nhìn đó.
Anh khẽ gật đầu, một cái gật đầu dường như có ý nghĩa hơn là chỉ chào tạm biệt đơn thuần. Rồi anh xoay người rời đi. Tiếng chuông king coong lại vang lên, rồi tắt lịm.
An Nhiên đứng nhìn theo bóng anh khuất dạng cuối con hẻm. Lần này, cô không còn nghi ngờ gì nữa. Anh chắc chắn sẽ quay lại. Và anh đã bắt đầu để ý đến những cuốn sách của cô. Cô đến dọn chiếc bàn nơi anh vừa ngồi. Ly cà phê đã cạn, chỉ còn lại vài viên đá đã tan gần hết. Trên chiếc lót ly bằng gỗ, cô thấy một vài vệt bút chì mờ mờ, có lẽ là dấu vết từ cuốn sổ tay của anh. Một dấu vết nhỏ bé, nhưng đủ để xác nhận sự hiện diện của anh, và gieo vào lòng cô một cảm giác mong chờ mơ hồ cho lần gặp tới. Thói quen của người lạ, đôi khi lại trở thành một phần quen thuộc của mình lúc nào không hay.
"Đúng là vớ vẩn." Cô tự bật cười trong đầu khi đang lau dọn quầy bar vào một buổi chiều thứ Tư khá oi ả: "Người ta ghé một lần vì tình cờ, mắc gì mình phải mong người ta quay lại chứ? Chắc tại dạo này quán hơi vắng nên mình rảnh rỗi sinh nông nổi."
An Nhiên ngẩng lên. Và lần này, không phải cô tưởng tượng. Chính là anh ta.
Hôm nay anh không mặc sơ mi. Thay vào đó là một chiếc áo polo màu xanh navy đơn giản nhưng trông rất vừa vặn, kết hợp với quần kaki màu sáng hơn lần trước. Vẫn cặp kính gọng mảnh, vẫn mái tóc cắt gọn gàng, và vẫn vẻ mặt có phần lạnh lùng, khó đoán đó. Nhưng dường như, sự căng thẳng trên gương mặt anh đã vơi đi đôi chút so với lần đầu gặp mặt. Anh không còn vẻ dò xét không gian kỹ lưỡng như lần trước, mà chỉ khẽ gật đầu chào cô khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình.
Anh tiến thẳng đến quầy. An Nhiên hít một hơi nhỏ, cố giữ giọng bình tĩnh và nụ cười chuyên nghiệp: "Chào anh."
Anh định mở miệng nói gì đó, nhưng An Nhiên đã nhanh hơn một nhịp, giọng cô nhẹ nhàng vang lên, mang một chút thăm dò: "Vẫn cà phê đen đá không đường đúng không ạ?"
Chỉ một câu hỏi nhỏ, một cái gật đầu xác nhận, nhưng An Nhiên cảm thấy có một sự kết nối vô hình vừa được thiết lập. Cô đã nhớ. Anh biết cô đã nhớ. Điều đó khiến không khí giữa họ bớt đi phần nào sự xa cách ban đầu. Cô mỉm cười nhẹ, tự nhiên hơn: "Anh chờ em một chút nhé."
Cô lại thực hiện những động tác pha phin quen thuộc. Lần này, cô cảm thấy tự tin hơn, không còn chút áp lực nào từ ánh mắt quan sát của anh nữa. Anh đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi, không hối thúc, không nhìn ngó xung quanh nhiều như lần đầu.
Buổi chiều hôm đó, anh ngồi lại khá lâu, gần hai tiếng đồng hồ. Quán có thêm vài lượt khách khác ra vào, tiếng trò chuyện nho nhỏ, tiếng gõ bàn phím laptop lách cách. Nhưng Nhật Tấn dường như không bị ảnh hưởng. Anh đặt chiếc tablet lên bàn, thỉnh thoảng lướt đọc gì đó, thỉnh thoảng lại dùng bút cảm ứng ghi chú hoặc phác thảo nhanh. Có lúc, anh lại gập máy tính bảng lại, chỉ ngồi lặng lẽ nhấp cà phê, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa bụi mùa hè bắt đầu lất phất rơi.
An Nhiên cũng bận rộn với công việc của mình, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn liếc nhìn về phía góc bàn quen thuộc đó. Cô thấy anh tập trung, tĩnh lặng, nhưng không hề tách biệt một cách khó chịu. Ngược lại, sự hiện diện của anh dường như càng làm tăng thêm vẻ yên bình cho quán. Đôi lúc, ánh mắt họ tình cờ gặp nhau khi anh ngẩng lên hoặc khi cô đi ngang qua. Chỉ là những cái nhìn thoáng qua, không lời nói, nhưng dường như có một sự ngầm hiểu nào đó. Ít nhất thì An Nhiên cảm thấy vậy.
"Người đàn ông này thật kỳ lạ." Cô lại tự đối thoại nội tâm khi đang xếp lại mấy cuốn sách văn học Việt Nam trên kệ: "Ngoài ba mươi tuổi, trông có vẻ thành đạt, chắc chắn không thiếu những quán cà phê sang trọng, hiện đại hơn ở ngoài kia. Vậy mà lại thích chui vào cái xó xỉnh cũ kỹ này, ngồi một mình mấy tiếng đồng hồ chỉ để uống ly cà phê đen."
Cô tò mò không biết công việc kiến trúc sư của anh áp lực đến mức nào? Hay cuộc sống của những người như anh luôn phải khoác lên mình vẻ ngoài chỉn chu, lạnh lùng đến vậy? Rồi cô lại tự cười mình: "Phân tích khách hàng như phân tích nhân vật trong tiểu thuyết vậy. Đúng là bệnh nghề nghiệp."
Bất chợt, cô nhớ lại ánh mắt anh lúc cô hỏi về món đồ uống quen thuộc. Cái thoáng ngạc nhiên đó, dù rất nhỏ, lại khiến cô cảm thấy vui vui một cách khó hiểu. Có lẽ vì cô đã đoán đúng, hoặc có lẽ vì cô đã tạo ra một ấn tượng nhỏ nhoi nào đó với người đàn ông tưởng chừng như không để tâm đến bất cứ điều gì xung quanh này.
Khi cơn mưa bụi đã tạnh hẳn, nhường chỗ cho không khí mát mẻ và trong lành hơn, Nhật Tấn bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh đứng dậy, mang ly rỗng lại quầy như lần trước. Nhưng lần này, trước khi nói lời cảm ơn, anh khẽ ngước nhìn lên kệ sách cao nhất phía sau lưng An Nhiên, nơi cô để những cuốn sách khổ lớn, sách ảnh, sách nghệ thuật.
"Ở đây." Anh ngập ngừng một chút, dường như đang lựa chọn từ ngữ: "Có sách về kiến trúc Đông Dương cũ không?"
An Nhiên hơi bất ngờ trước câu hỏi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động bắt chuyện với cô về một chủ đề khác ngoài cà phê. Cô mỉm cười, chỉ tay lên kệ sách: "Có ạ. Ở trên kệ kia có mấy cuốn khá hay về kiến trúc biệt thự cổ ở Sài Gòn và Hà Nội, cả ảnh và phân tích. Anh có muốn xem thử không?"
"Để lần sau đi." Anh đáp, ánh mắt nhìn cô có phần chăm chú hơn: "Hôm nay tôi phải về rồi. Cảm ơn cô."
"Vâng, không có gì ạ. Hẹn gặp lại anh." An Nhiên đáp lại, cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn một chút trước cái nhìn đó.
Anh khẽ gật đầu, một cái gật đầu dường như có ý nghĩa hơn là chỉ chào tạm biệt đơn thuần. Rồi anh xoay người rời đi. Tiếng chuông king coong lại vang lên, rồi tắt lịm.
An Nhiên đứng nhìn theo bóng anh khuất dạng cuối con hẻm. Lần này, cô không còn nghi ngờ gì nữa. Anh chắc chắn sẽ quay lại. Và anh đã bắt đầu để ý đến những cuốn sách của cô. Cô đến dọn chiếc bàn nơi anh vừa ngồi. Ly cà phê đã cạn, chỉ còn lại vài viên đá đã tan gần hết. Trên chiếc lót ly bằng gỗ, cô thấy một vài vệt bút chì mờ mờ, có lẽ là dấu vết từ cuốn sổ tay của anh. Một dấu vết nhỏ bé, nhưng đủ để xác nhận sự hiện diện của anh, và gieo vào lòng cô một cảm giác mong chờ mơ hồ cho lần gặp tới. Thói quen của người lạ, đôi khi lại trở thành một phần quen thuộc của mình lúc nào không hay.
5
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
